Đế cơ được nuôi dưỡng cẩn thận, đi bộ một chút thôi đã không chịu nổi rồi.
Đến lúc đó còn không phải sẽ kêu đau đòi xe ngồi sao.
Ô Tinh Tinh từ chối xa dư, là vì muốn đi chậm rãi, xem cho rõ ràng bộ dạng của những bá tánh kia.
Bá tánh ở chỗ này, phần lớn đều cúi đầu, Ô Tinh Tinh đi ngang qua trước mặt, cũng không biết bọn họ là không dám nhìn hay không muốn nhìn.
Chỉ có những binh lính kia thì nhìn chằm chằm Ô Tinh Tinh, nhìn không chớp mắt.
Ô Tinh Tinh xách gấu váy, không biết đã đi bao lâu.
Mắt thấy sắc trời cũng thay đổi.
Nàng thấy ở một nơi hơi nhiều người, chọn một phụ nhân trẻ tuổi bên trong, phụ nhân kia ưỡn eo, người rất gầy, cái bụng kia đặc biệt rõ ràng.
Ô Tinh Tinh nhìn chằm chằm cái bụng của nàng ấy.
Nếu nàng có nương, lúc mang thai nàng, chắc cũng có bộ dạng này đi...
Ô Tinh Tinh xít lại gần một chút, hỏi phụ nhân kia: "Ngươi có đói bụng hay không?"
Phụ nhân hơi mờ mịt ngẩng đầu lên.
Binh lính ở một bên lạnh lùng nói: "Bệ hạ hỏi ngươi, vì sao không đáp?"
Phụ nhân càng không hiểu, chỉ lặp lại: "Bệ hạ?"
"Đúng vậy, hôm nay cử hành lễ lên ngôi, trái lại ngươi không biết sao?"
Phụ nhân làm sao biết lễ lên ngôi gì đó. Mỗi ngày nàng ấy đều vô cùng đói bụng, cả người đều ngơ ngác, còn phải cố gắng dưới vuốt phẳng chỉ gai dưới ánh nắng mặt trời. Trong phòng rất mờ tối, nàng ấy không có tiền đốt đèn đầu. Dầu rất đắt.
Binh linh thấy vẻ mặt của phụ nhân, trong lòng có chút tức giận.
Đám di dân tiền triều này, mỗi người đều là như vậy... Hoàn toàn không quan tâm con cháu của tiên vương, càng không quan tâm quân phản loạn như thế nào.
Nếu thả bọn họ ra ngoài, chỉ sợ bọn họ còn muốn đầu hạng hoàng đế Thái Sơ, càm nguyện làm con dân của Tân Ngao.
Thật sự là không có cốt khi.
Chỉ là không đợi binh lính mở miệng mắng, Ô Tinh Tinh đã nói: "Vậy ta chia lương thực cho các ngươi nhé."
"Lương thực?" Phụ nhân liếm môi, trong mắt có chút thần thái.
Ô Tinh Tinh nói: "Ừ, ngươi chờ chút."
Nói xong xoay người lại, muốn Thiên Vũ lấy lương thực đến.
Thiên Vũ ngân ngẩn nơi: "Nhưng hôm nay không có thiên tai nhân họa, đang êm đẹp phát lương thực cái gì?
Ô Tinh Tinh hỏi: "Không phải thiên tai nhân họa., sao lại có người sắp đói bụng chết."
Thiên Vũ hơi khó thở, nói: "Bệ hạ có chỗ không biết, thời đại này nào có chỗ nào ai cũng được ăn no? Có người cố gắng một chút, là có thể lấp no bụng, có người lười chỉ có thể chết đói."
Ô Tinh Tinh nói: "Ta thấy nàng rất chăm chỉ."
"Nhưng nàng ta không thể lên chiến trường, không thể xung phong ra trận vì bệ hạ."
"Ta không muốn nàng xung phong ra trận, ta chỉ cần nàng ăn đủ no."
Thiên Vũ chỉ có thể khô cằn nói ra một câu: "Bệ hạ, đại cuộc làm trọng."
Không lâu lắm Cam thúc nghe được Ô Tinh Tinh ra lệnh, vội vàng chạy đến.
Còn không chờ ông ta lên tiếng, Ô Tinh Tinh đã mở miệng trước: "Mới vừa rồi ta muốn phát lương thực, hắn lại không cho phép." Đây là nghiêm túc tố cáo.
Cam thúc đang muốn nói Thiên Vũ làm đúng.
Ô Tinh Tinh lại nói: "Hôm nay ta mới làm hoàng đế, đã không uy tín như vậy. Chức hoàng đế này người nào thích làm thì làm đi." Nàng nói xong, không thích bĩu môi, cuối cùng giơ tay lấy kim quan trên đầu xuống.
Cam thúc thấy vật tất nhiên là vội cản lại.
Ông ta suy nghĩ ở trong lòng.
Mặc kệ như thế nào, trước tiên ổn định Đế cơ nếu không hôm nay nàng giở tính không làm, vậy chuyện lên ngôi kia không phải sẽ trở thành trò cười sao?
Lúc này Cam thúc sai người chở lương thực đến.
Từ xưa người bị chia thành sáu bảy loại, trong lòng những người dân này cũng biết mình là loại người hạ đẳng nhất, cho nên nhìn thấy những binh lính khỏe mạnh ăn no đầy đủ, cũng chưa từng sinh lòng oán giận, trái lại chỉ cảm thấy kính sợ.
Cam thúc cũng chưa từng đặt bọn họ vào trong mắt.
Bá tánh khổ? Vì sao khổ? Còn không phải bởi vì Tân Ngao làm hoàng đế, mới để cho bọn họ lưu lạc đến tình cảnh này sao.
Ô Tinh Tinh muốn lương thực xong thì trở về, Thiên Vũ vẫn đi theo sau lưng nàng.
Chỉ để lại Cam thúc ở tại chỗ phân phát lương thực.
"Phân phát hai ngày là được rồi..." Ông ta phân phó.
Cái này cũng chỉ làm cho đế cơ xem mà thôi.
Người phía dưới nghe theo lời của Cam thúc, lập tức đi làm theo.
Nhưng không ai ngờ đến ngay đêm đó lại xảy ra tai họa.
Có bá tánh trộm lương thực.
Xảy ra mâu thuẫn với binh lính.
Ngày thường những bá tánh này đều sợ hãi rụt rẽ sống trong một góc, vào lúc này tay cầm gậy gỗ đã được gọt nhọn. Đây là thứ bọn họ dùng để bắt cá ngày trước.
Lương thực không đủ ăn, nơi này cũng không thể săn thú, chỉ có thể bắt cá. Cũng không bắt được mấy con cá, nhưng gậy gỗ trong tay bọn họ lại được gọt vô cùng nhọn.
Người hai bên gặp nhau.
Nhất thời rối loạn xảy ra.
Cam thúc đang ngủ thì bị người ta vội vã gọi dậy, ông ta sậm mặt lại, vô cùng không vui: "Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Tân Ngao đánh tới?"
Cấp dưới cũng vẫn còn không dám tin chuyện đang xảy ra là thật: "Những bá tánh kia... Tới trộm lương thực."
“Sao bọn họ dám?" Cam thúc đứng lên, vô cùng tức giận.
Cam thúc vừa chạy nhanh đến kho lương, vừa nghe báo cáo chuyện xảy ra.
Thật ra tỉnh táo rồi cũng hiểu được kết quả này... Những bá tánh kia lúc trước đúng là đói bụng, ai chưa từng nghĩ sống một ngày tốt. Mọi người đều như vậy, tương lai chết, cũng không nhất định còn tiền an táng.
Nhưng hôm nay bá tánh nếm được ngon ngọt.
Lục phủ ngũ tạng cũng bởi vì bữa ăn bất ngờ mà kêu gào kịch liệt.
Bọn họ muốn nhiều hơn...
Từ xưa, khi hoàng đế phái binh lính đi giúp nạn thiên tai cũng có ý là cạnh giữ, vì để trấn áp những nạn dẫn bị đói cho phát điên. Một khi người đã đói bụng, đâu còn để ý cái gì nữa, trái lại đều phải chết, cho nên cũng không sợ sệt gì.