Cam thúc lấy lại bình tĩnh, nói với người bên cạnh: "Chuyện này cũng chưa chắc là một chuyện xấu..."
“Sao lại nói như thế?" Người kia hỏi.
"Hành động nhất thời của Đế cơ lại gây ra tai họa như vậy, ngày mai lấy chuyện này khó dễ nàng, sau này nàng sẽ không dám qua loa làm chủ như vậy nữa." Cam thúc nói.
"Cũng đúng."
Lúc càng nhiều binh lính chạy đến, những bá tánh kia đã tản ra khắp nơi rồi.
Kho lương gần đây đều không bị đốt cháy quá lớn, sợ cháy hết lương thực. Với lại lúc xảy ra chuyện, trời tối đen, chỉ có thể nhờ ánh trăng mơ hồ phân hiện đối phương là bá tánh, nhưng lại không nhìn rõ bộ dạng của mỗi người.
Tất nhiên trong lòng Cam thúc rất tức giận.
Ngày hôm sau ông ta lập tức sầm mặt đi tìm Ô Tinh Tinh, muốn lên tiếng trước áp đảo, hù dọa Đế cơ.
Xưa nay tiểu yêu quái đều rất vô tư, không suy nghĩ nhiều.
Nàng ở trong cung điện ngủ một đêm thật ngon, lúc Cam thúc đến, nàng chậm rãi ngồi dậy, sợ tóc còn tán loạn. Nắng mai chiếu đến, làm cho mặt nàng càng thêm lấp lánh.
"Bệ hạ có biết mình đã phạm sai lầm lớn gì không?" Cam thúc lạnh lùng nói,
Tuy ngày hôm qua Thiên Vũ phản đối Ô Tinh Tinh, nhưng hôm nay thấy Cam thúc không biết lớn nhỏ như thế, hắn ta không nhìn được nhíu mày, cảm thấy quả thật Cam thúc quá phận rồi.
Cam thúc nói chuyện bá tánh trộm lương cho Ô Tinh Tinh nghe.
Ông ta nghiêm trọng nói: "Vốn bọn họ an phận trung thành, sao bệ hạ lại biến bọn họ thành đạo tặc?”
“Nếu làm cho bá tánh bạo loạn, vậy sẽ gây ra một trấn rối loạn gì? Lòng tốt của bệ hạ phải dùng nơi thích hợp..."
Ô Tinh Tinh cắt đứt lời của ông ta: "Là cho bọn họ không đủ nhiều sao?"
Cam thúc trầm mặt: "Như thế nào là không đủ nhiều?"
Ô Tinh Tinh lại nói: "Muốn cho bá tánh thuận theo ngươi, trước tiên ngươi phải thoả mãn nhu cầu của bọn họ. Nếu ngươi cho bọn họ nhiều một chút, bọn họ đã sớm thừa nhận ta là bệ hạ. Cũng bởi vì ngươi cho ít, bọn họ thấy ta cũng không biết là ai. Ta làm gì được xem là hoàng đế?”
Cam thúc tuyệt đối không ngờ trái lại nàng lại trách tội mình. Quả nhiên vị Đế cơ này đã quen được cưng chiều, rất càn quấy.
"Bệ hạ có chỗ không biết, lương thảo có hạn, tương lai còn phải cung cấp cho binh lính."
"Nếu dân chúng đều đói chết, coi như đoạt được quyền hành, thì thống trị ai? Làm hoàng đế cho ai?"
Trái lại Đế cơ này nghĩ thật dài lâu. Cam thúc không khỏi nhìn chằm chằm nàng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy, Đế cơ chỉ là một đứa bé.
Cam thúc lạnh nhạt nói: "Bá tánh của bệ hạ không chỉ là bọn họ, bên ngoài kia, thổ địa mênh mông kia, càng có nhiều bá tánh hơn..."
"Không phải ngươi nói với ta, chỉ có những bá tánh này mới là bá tánh thuộc về tiền triều thôi sao? Những bá tánh phản bội đầu hàng địch đã biến thành con dân của hoàng đế Thái Sơ. Hôm nay ta là hoàng đế của tiền triều, tất nhiên phải quản lý bá tánh của tiền triều, sao có thể không đặt bọn họ trong lòng chứ?" Ô Tinh Tinh buồn bực nói.
Cam thúc bị nàng làm cho không biết nói gì.
Ông ta muốn nói với nàng, dưới gầm trời này, một năm có không biết bao nhiêu bá tánh bị chết. Chết mấy người cũng không sao.
Chỉ sợ Đế cơ lại nói, vậy đối với bá tánh, đổi một hoàng đế cũng không phải là chuyện quan trọng gì.
Cam thúc nghĩ đến nghĩ lui, cũng không biết dạy dỗ nàng như thế nào.
Lúc này Ô Tinh Tinh mở to đôi mắt xinh đẹp, hỏi: "Chúng ta nghèo như vậy sao?"
Cam thúc nghe mà tức giận xông thẳng đến đáy mắt.
Ông ta không nói chuyện, trái lại người ở phía sau thì không nhịn được, thật nhanh nói: "Sao bệ hạ lại nói lời này? Sao chúng ta có thể nghèo được.
Ô Tinh Tinh chỉ vào Cam thúc nói: "Mới vừa rồi ông ta nói lương thực không đủ, ngay cả ăn cũng ăn không được, còn nói không nghèo? Nghèo như vậy làm sao đánh giặc? Ta không muốn làm một hoàng đế nghèo như vậy, ta không làm..."
Nhất thời tức giận trong mắt Cam thúc vọt lên tận đầu, làm cho gân xanh trên trán của ông ta giật giật không ngừng.
Lúc này ông ta mới ý thức được, mình bắt một người thế nào trở về.
Dù cho nàng yếu ớt, cũng không đủ thông minh, lại càng không hiểu quyền biến.
Nhưng người này không thể đánh không thể mắng, chỉ có thể dỗ dành thật tốt, biến thành một chuyện khó giải quyết.
---
Cam thúc lại suy nghĩ ra một biên pháp.
"Nạp một nam phi cho bệ hạ thì như thế nào?"
"... Chuyện này?" Lúc này nam nhân ngồi ở bên cạnh ông ta trợn to mắt, tuyệt đối không ngờ Cam thúc sẽ nói như vậy.
"Đế cơ... không, lúc này tuổi tác bệ hạ cũng thích hợp. Nàng cũng không phải là con gái ruột của Tân Ngao, tất nhiên Tân Ngao sẽ không quan tâm những chuyện này cho nàng. Hôm nay đến lượt chúng ta quan tâm." Cam thúc nhàn nhạt nói.
Nam nhân suy nghĩ cẩn thận lại.
Phương pháp này thật sự ác độc.
Muốn vây khốn một nữ tử, tốt nhất chính là dùng một người nam nhân buộc chặt nàng lại. Từ đây nàng sẽ chỉ nghĩ làm cách nào lấy được sự sủng ái của người khác. Nếu có con, vậy thì càng không cần nhắc những chuyện khác. Chỉ một lòng chăm sóc con cái trượng phu.
Nữ nhân cũng là đi theo nam nhân.
Hôm nay Đế cơ không thân thiết với bọn họ, nói cho cũng là vì thiếu một liên lạc.
Nhưng phiền phức lớn nhất chính là...
"Chỉ sợ vị Đế cơ này của chúng ta, thuở nhỏ được nuôi bên cạnh Tân Ngao, rất kén chọn. Đi chỗ nào tìm một nam nhi tuấn tú anh vũ cho nàng?"
Một người khác cũng nói: "Còn nữa, nếu thật sự làm như vậy, chỉ sợ tương lai Tân Ngao hận không thể ăn tươi nuốt sống chúng ta."
Cam thúc cười lạnh nói: "Sao vậy? Hôm nay Tân Ngao không muốn giết chúng ta sao? Có một ngày chúng ta cũng sẽ chống lại y mà thôi."
Người nọ vội vàng giải thích: "Khi đó, khi đó Đế cơ còn có thể dùng làm con tin không?"