Mà bên kia Nguyên Chử còn xoay người nói, tiếp tục nói chuyện với Diệp Chỉ Quân: "Đột nhiên Xá nữ nhắc đến Thanh Cơ với ta, chẳng lẽ là ghen tị sao?"
Diệp Chỉ Quân: "..."
Dù sao cũng không phải ở Vô Cực môn.
Diệp Chỉ Quân mở miệng lạnh lùng nói: "Nếu còn nói nhảm với ta nữa, bẻ gảy tay của ngươi."
Nguyên Chử thở dài: "Trước đây sao không biết ngươi uy vũ như vậy?
Diệp Chỉ Quân nghiêng đầu không nói chuyện với hắn nữa.
Nàng ấy cảm thấy Ô Tinh Tinh nhất định xảy ra chuyện, nếu không cũng sẽ không mấy ngày rồi không đi gặp bọn họ. Mà bây giờ có tiếng bước chân vang lên...
Thiếu niên mặc quần áo trắng, cả người gầy gò, không, phải nói là một thanh niên.
Hắn đứng trước một căn phòng giam.
Sau lưng là mấy Túc vệ quân tay cầm giáo dài
Nguyên Chử kinh ngạc nhìn hắn.
“Ngày xưa công tử đều ngồi xe lăn, nhất thời không biết, thì ra công tử sẽ cao như vậy." Đã là có bộ dạng thanh niên rồi.
Thanh Ngưng nghe tiếng, vội vàng quay đầu lại.
Nàng ta run rẩy nắm lấy song sắt, cắn răng nói: "Tùy Ly..."
Nhưng hắn không nhìn nàng ta.
Hắn không sợ nàng ta nói ra chuyện bọn họ đến từ dị thế, làm cho hoàng đế xem bọn họ là yêu quái, cùng nhau giết chết sao?
Thanh Ngưng há hốc mồm, khắc chế tức giận trong lòng.
Mà bên kia, Tùy Ly mở miệng nói: "Chúc mừng sư tỷ, tâm cảnh lại cao hơn một tầng."
Thanh Ngưng ngẩn ngơ.
Hắn nói thẳng ra như vậy, sẽ không sợ...
Nguyên Chử nheo mắt lại, vỗ đùi cười nói: "Công tử Tân Ly, Đế cơ, còn có Xá nữ, quả thật đã sớm quen biết.”
Hắn ta nói xong, trong mắt có thứ ánh sáng gì đó lóe lên, dần dần lộ ra dáng vẻ lạnh lẽo: "Hôm đó mời thần, chẳng lẽ cũng là do Xá nữ mật báo? Không nên. Xá nữ cũng không biết ta muốn làm gì?":
Tùy Ly không tiếp lời của hắn ta, chỉ nói: "Mời Nguyên Quân đi ra."
Trái tim Nguyên Chử đập loạn nhịp: "Là Đế cơ muốn công tử mang ta đi ra sao?"
Tùy Ly: "Không phải." Hắn dừng lại một chút rồi nói: "Mượn ngươi dùng một chút."
Túc vệ quân mở cửa phòng giam, mang Nguyên Chử đi ra ngoài.
Tùy Ly hơi cúi đầu, nhìn vai của hắn ta.
"Khóa hắn lại."
Tùy Ly nói.
Nguyên Chử nheo mắt, chợt cảm thấy không tốt.
Đúng thế, một khắc sau Túc vệ quân nâng hai cái móc sắt lên, xuyên qua vai của hắn ta, dùng súc kéo.
"A!" Nguyên Chử là một người có thể nhịn giỏi, nhưng cũng không nhịn được phát ra một tiếng gào thét đau đớn, thiếu chút nữa vì đau mà quỳ xuống trước mặt Tùy Ly.
"Đây cũng là... Đây cũng là cách mà công tử mượn dùng ta sao?" Mồ hôi lạnh đã thấm ướt áo Nguyên Chử, hắn ta khó khăn ngẩng đầu lên.
Thầm nghĩ người này còn khó lừa hơn cả Đế cơ.
"Ngươi có nhiều tâm tư, như vậy mới có thể đè loại người mưu tính nhiều như ngươi, miễn cho người xoay người làm loạn." Tùy Ly nói.
Bỗng nhiên Nguyên Chử nghĩ ra cái gì đó, lập tức nói: "Là ngươi. Huỷ trận pháp của ta là ngươi, cứu hoàng đế cũng là người... Từ đầu đến cuối ngươi không để cho hoàng đế dùng máu của Tân Quy. Lúc trước ngươi nói, cái gì mà xem từ trong sách cổ đều là giả. Hôm nay người có thể đi lại tự nhiên... Ngay cả yếu ớt cũng là giả.”
Nhất thời trong lòng Nguyên Chử vô cùng hoảng sợ.
Thậm chí hắn ta cảm thấy, nếu nói người có thể làm bạo quân, hủy con đường sống của bá tánh, làm cho thiên hạ sinh linh đồ thán... Người trước mắt này mới đúng như lời tiên đoán?
Tùy Ly hoàn toàn không để ý đến hắn ta, chỉ nói với Diệp Chỉ Quân: "Sư tỷ cùng đi thôi. Hôm nay hắn ta chịu chút đau đớn này, cũng coi như trút giận chuyện ngày xưa sư tỷ ở trong Vô Cực môn chịu ủy khuất."
Diệp Chỉ Quân chậm rãi đứng lên, ngước mắt nhìn hắn, nhưng chỉ thấy một hồn phách.
Nàng giống như lần đầu tiên quen biết hắn, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện ra chút kinh ngạc.
Bởi vì Tùy Ly... Từ trước sẽ không nói như vậy.
Hắn và nàng ấy không có lui tới, tất nhiên cũng không có hành động trút giận cho "sư tỷ"
Hắn thay đổi, trở nên có chút hơi người.
Nhưng hình như hắn cũng trở nên lạnh lùng tàn bạo hơn.
Mà Tùy Ly nói xong, thì xoay người rời đi trước.
Thanh Ngưng không nhịn được nữa: "Tùy Ly! Tùy Ly ngươi không thể đi, ngươi thả ta ra ngoài.."
Diệp Chỉ Quân: "... Là Thanh Ngưng."
Thân thể Thanh Ngưng hơi run rẩy, nhất thời giống như tìm được cọng rơm cứu mạng, cũng không để ý lúc trước nàng ta khinh thường Diệp Chỉ Quân, lúc này giống như phát điên, vươn tay ra song sắt nắm lấy gấu váy của nàng ấy, nhanh chóng nói: "Diệp sư tỷ! Cứu ta! Diệp sư tỷ, Tùy Ly muốn giết ta! Nếu ta không trở về, các ngươi nên nói như thế nào với Phiêu Miểu tông!"
Diệp Chỉ Quân nhìn thẳng, đi về phía trước.
Gấu váy thoát khỏi tay Thanh Ngưng.
Diệp Chỉ Quân lạnh nhạt nói: "Một người mù, cứu người như thế nào?"
Thanh Ngưng ngây ngẩn.
Chờ Tùy Ly dẫn người đi xa một chút, nàng ta mới dán sát vào cửa nhà giam, cắn răng nói: "Thì ra ngươi cũng ghi hận ta đúng không? Ngươi có nghe được ta cười nhạo ngươi là người mù đúng không? Các ngươi tu tiên cái gì? Tâm tư nhỏ mọn như vậy…”
Lúc này Nguyên Chử đau đến mức đi đường không vững
Ngày càng nhiều mồ hôi lạnh theo trán của hắn ta chảy xuống, lọt vào trong mắt, làm cho mắt trở nên cay xè.
Hắn ta hít thở khó khăn, nhưng vẫy quay đầu nhìn về phía Thanh Cơ, còn cười nói với Diệp Chỉ Quân: "Nàng không chỉ ngu xuẩn... Hừ, còn, còn vô cùng buồn cười ha ha... Nếu làm một vật trang trí, cũng rất nhàm chán…”
Ở bên trong.
Thanh Ngưng đã sắp bị bọn họ làm cho tức chết, trừng lớn mắt, trong mắt hiện ra tơ máu.
“Ngay cả người như khúc gỗ như ngươi, cũng... A, cũng hơn nàng ta." Nguyên Chử thở hổn hển nói.
Diệp Chỉ Quân lạnh mắt đẩy hắn ta một cái, còn đáp một cước, vượt qua đi lên phía trước, hiển nhiên không muốn nói chuyện với hắn ra.
Lúc này Nguyên Chử bị đau kêu lên một tiếng.
"Xá nữ, ngươi thật là không có một chút tình nghĩa đồng môn nào. ta không được, ngươi đỡ ta chút đi. Nếu không ta chết ở chỗ này, một lát nữa sư đệ gì đó của ngươi, muốn dùng ta cũng không được đâu."
Bên kia Diệp Chỉ Quân nhỏ giọng hỏi: "Ngươi làm mất mèo rồi?"
Tùy Ly: "..."
Tùy Ly: "... Ừ."
Lúc này Diệp Chỉ Quân mới quay người lại, đỡ Nguyên Chử đi.