Một nét cuối cùng rơi xuống, Nguyên Chử suýt chút nữa ngã quỵ xuống.
Vẫn là Diệp Chỉ Quân nhẹ nhàng nhấc chân lên, để lấy người của hắn ta, mới không để cho hắn ta bị ngã đau.
Nguyên Chử: "Cảm ơn Xá nữ."
Ngay sau đó hắn ta ngước mắt nhìn Tùy Ly: "Đây là công tử Tân Ly hận không thể rút hết máu của ta sao?”
Vạt áo Tùy Ly dính máu, nhưng hắn cũng không để ý, chỉ nhìn trận pháp trước mắt nói: "Như vậy là được rồi."
Nguyên Chử gật đầu một cái: "Tốt nhất là giữ một người ở lại trông chừng, không nên để cho ánh nến tắt. Tất nhiên tắt cũng không sao. Chỉ là có thể chuẩn bị thêm một chút máu, vẽ lại trận pháp. Khi đó ngươi không ở, ta cũng không ở đây, chẳng phải chỉ có thể dùng máu của Xá nữ sao? Ta không nỡ, công tử nỡ sao?"
Tùy Ly không để ý đến hắn ta.
Diệp Chỉ Quân đáp: "Ta sẽ ở lại đây, ngươi đi đi."
Nguyên Chử ho nhẹ hai tiếng, thấp giọng hỏi: "Ta thật sự rất tò mò, đến cùng công tử có lai lịch gì? Từ đầu đến cuối, đối thủ của ta là công tử Tân Ly sao?"
Tùy Ly nhẹ giọng nói: "Có lẽ một ngày nào đó ngươi sẽ biết."
"Có lẽ ....” Nguyên Chử cúi đầu cười, cũng không hỏi nữa.
Tùy Ly đưa hắn ta đến gặp Tân Ngao.
Không có ma quỷ xuất hiện trong giấc ngủ, cũng không còn bệnh đau đầu, Tân Ngao mặc một bộ quần áo đế vương màu đỏ đen, khí thế to lớn ngồi ở trước bàn, trông giống như một hoàng đế hợp cách.
"Hắn còn chưa chết?” Tân Ngao vừa nhìn thấy Nguyên Chử, ngạc nhiên lên tiếng.
Nguyên Chử: "...” Trước đây hắn ta không thích hoàng đế như Tân Ngao. Nhưng vào lúc này, Nguyên Chử vội vàng quy củ chắp tay một cái, nói: "Cảm ơn bệ hạ đã không giết."
Tân Ngao chế giễu: "Giữ lại mạng cho ngươi chính là Đế cơ."
Nguyên Chử đáp: “Vâng, cho nên mạng của ta thuộc về Đế cơ, sau này làm việc cho Đế cơ, vứt bỏ tính mạng cũng không thành vấn đề."
Khi Tân Ngao nghe đến chỗ này, trái lại không nhịn được nhìn Tùy Ly. Tân Ly có ghen không ? Tân Ngao thầm nghĩ.
Tuy nhiên, Tân Ngao nhìn hắn vài lần, cuối cùng không nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào trên khuôn mặt của Tùy Ly.
Tùy Ly giơ tay rót một ly trà cho Tân Ngao.
Tân Ngao vui vẻ cầm ly trà, mùi gừng trong trà bay vào trong mũi. Tân Ngao thầm nghĩ hôm nay thật kỳ lạ, vậy mà Tân Ly biết rót trà cho lão tử.
Ngay sau đó, y nghe thấy Tùy Ly nói: "Ta muốn dẫn Nguyên Chử ra khỏi thành, tìm dấu vết của Thái Dương."
Tân Ngao dừng lại, sắc mặt trầm xuống: "Không phải quả nhân đã bàn bạc xong chuyện này với ngươi rồi sao? Ngươi ở lại Đô thành lo công việc chính vụ. Dù sao, hầu hết chính vụ đều là do ngươi xử lý, ngươi đã có kinh nghiệm. Trên đường tìm Đế cơ đường xá lắc lư, ai biết phải đi bao lâu?"
Y hiếm khi giống như một người cha già hiền hòa, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Ngươi phải chăm sóc cơ thể của mình, tránh cho khi về Đế cơ lại buồn."
Cũng không biết buồn Tân Ngao nói là loại buồn nào.
Tùy Ly hơi không biết làm sao, trầm giọng nói: "Bệ hạ suy nghĩ nhiều rồi."
Tân Ngao không vui.
Được rồi.
Một khi ngươi khó chịu, lại gọi quả nhân là bệ hạ?
Mà Nguyên Chử ở bên cạnh nghe đến chỗ này, cuối cùng sắc cũng thay đổi. Hắn ta ngước mắt lên nhìn Tùy Ly, sự kinh ngạc trong mắt khó có thể che giấu.
Hóa ra nhiều công việc trong triều đình đều qua tay Tân Ly?
Đúng thế.... Lấy tính cách của Tân Ngao, những năm qua nên chết rất nhiều người. Hoàng đế Thái Sơ ngày càng thành thạo với chính vụ, không ai nghi ngờ công tử Tân Ly ốm yếu, yếu đuối. Ngay cả trước đó, không nhiều người biết đến cái tên Tân Ly. Bởi vì đúng là hắn không được sủng ái.
Nếu phần lớn công việc đều do Tân Ly.
Vậy gọi Tân Ngao độc tài chuyên chính không phải là chuyện cười sao?
Nguyên Chử đột nhiên rơi vào trầm tư.
"Ngươi quyết tâm phải đi?” Tân Ngao không vui hỏi.
Tùy Ly gật đầu nói: "Bệ hạ đích thân xử lý Sở Hầu và Kỷ Hầu ở kinh thành không phải tốt hơn sao?"
Tân Ngao xuy một tiếng, chế nhạo nói: "Bọn họ là huynh đệ của quả nhân, trái lại ngươi rất tốt, để bọn họ cho quả nhân đích thân giải quyết. Để lại cho ngươi không phải tốt hơn sao?"
Vẻ mặt Tùy Ly rõ ràng ôn hòa hơn một chút: "Chính là bởi vì là huynh đệ của cha, cho nên mới muốn cha dựa vào sở thích, giết ai, giữ ai. Nếu ta đến, chỉ sợ một người cũng không còn."
Nguyên Chử: "..."
Rốt cuộc hai người các ngươi ai là bạo quân?
Sắc mặt Tân Ngao cũng dịu đi một chút, y nói: "Được rồi, đi đi đi, ta chờ ngươi mang Đế cơ trở về."
Tân Ngao cũng biết rất rõ rằng mình và Tùy Ly không thể cùng nhau rời khỏi Đô thành.
Như vậy sẽ xảy ra chuyện lớn.
Tân Ngao suy nghĩ một chút, lại gọi tật y với vu y, ra lệnh cho Tùy Ly mang theo.
Như vậy mới thả bọn họ đi ra khỏi thành.
Lúc rời đi, Nguyên Chử dâng lên hai cái hộp.
"Nếu bệ hạ muốn đối phó với Sở hầu và Kỷ hầu, có lẽ có thể dùng đến cái này.”
Tân Ngao cầm trong tay nhìn một lát, hỏi: "Trong này có gì?"
Nguyên Chử: "Cổ. Bên trái, bị chết thảm. Bên phải, bị chết thảm hơn một chút."
Tân Ngao: "..."
Tân Ngao nheo mắt lại, cười nhạo một tiếng: "Quả nhiên Vô Cực môn các người lòng dạ độc ác."
Lúc này Nguyên Chử quên đi lời tiên tri để nhìn vị Hoàng đế Thái Sơ này, càng nhìn càng cảm thấy thấy có lẽ người trong thiên hạ này đều giống nhau.
Khi sống chết của người khác nằm trong tay của mình, chỉ cần nhẹ nhàng bóp một cái. . .
Lúc này, con người khó tránh khỏi sẽ coi thường sinh mạng, tự cao tự đại.
Lời tiên tri kia thật sự rất buồn cười.
Nguyên Chử cười nhẹ một cái, ngẩng đầu lên đón lấy ánh mắt của Tân Ngao, nhàn nhạt nói: "Có muốn làm một người lòng dạ độc ác hay không, vậy phải xem bệ hạ ngài rồi."
Tân Ngao vung tay lên: "Tân Ly, mau đưa tên này đi đi. Tên này nói chuyện quá làm cho người ta chán ghét, tránh một lát quả nhân không nhịn được làm thịt hắn."