Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 290

Chương 290 -
Chương 290 -

Tùy Ly dẫn Nguyên Chử lên đường.

Dọc theo đường đi, hầu như tất cả tật y đều là Nguyên Chử dùng.

Móc sắt xuyên qua vai Nguyên Chử đã lấy ra, nhưng miệng vết thương vẫn còn đó. Mỗi ngày, tật y sẽ chẩn bệnh bôi thuốc cho hắn ta. Nguyên Chử cũng không oán trách gì, hắn ta biết Tân Ly sợ mình chạy trốn, cũng sợ hắn ta cản trở dọc đường.

Xem ra người nào cũng rất thông minh.

Nguyên Chử tiếc nuối nghĩ.

Lúc trước hắn ta thật sự kiêu ngạo, lúc trước không có địch thủ, lập tức thật sự cho rằng không ai có thể ngăn cản mình.

Mà ở một nơi khác.

Cam thúc ngẩng đầu lên nhìn người bước vào cửa: "Thiên Vũ, sao ngươi lại ở đây? Ta không phải nói cho ngươi, ngươi phải luôn ở bên cạnh bệ hạ sao."

Thiên Vũ bình tĩnh nói: "Ta thấy bọn họ đang chuẩn bị nến hỷ, tú nương trong thành cũng bị tập trung lại có đúng không? Ngài muốn làm cái gì? Lúc trước ta đã nói, bệ hạ không có tình cảm với ta."

Trong lòng hắn ta có chút cáu kỉnh, chẳng lẽ Cam thúc còn chuẩn bị tiến cử người khác cho bệ hạ?

Nhưng bệ hạ. . . Bệ hạ có lẽ sẽ không thích.

Trong thành này, không có người nào xuất sắc hơn hắn ta.

Cam thúc nghe những lời này, sắc mặt cũng trầm xuống: "Ai nói những chuyện này với ngươi?"

Nhưng rất nhanh, sắc mặt của ông ta lập tức dịu lại nói: "Chúng ta đi tới ngày hôm nay thật sự không dễ dàng. Ngươi trở về cẩn thận bảo vệ bệ hạ, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện vào lúc này."

Thiên Vũ nghi ngờ bọn họ muốn dùng sức mạnh cưỡng chế cử hành hôn lễ.

Trong một chớp mắt, trong lòng hắn ta hơi bỉ ổi, cảm thấy cách này rất tốt.

Nhưng ngay sau đó, hắn lập tức đè mong muốn này lại

Nàng là bệ hạ.

Là thần tử của bệ hạ, sao lại dám áp chế nào?

"Ngài muốn đi đâu?” Đột nhiên có một binh lính ngăn Thiên Vũ lại.

Thiên Vũ nhìn con đường phía sau.

Nơi đó có một cái ngã ba, đi bên trái là cung điện nơi bệ hạ đang ở, bên phải là nơi ở của các"các đại thần", đi về phía trước là nơi ở của dân chúng.

Thiên Vũ rời khỏi chỗ Cam thúc, nhưng không trở về cung điện của bệ hạ.

Hắn ta nhìn binh lính, nói: "Ta muốn đi nói chuyện với Phủ Vũ. Hắn ta lại hỏi: "Là Cam thúc không cho phép ta rời đi sao?""

Binh lính do dự một lúc, rồi mỉm cười nói: "Tất nhiên là không phải, ngài đi đi."

Phủ Vũ và Thiên Vũ là bạn từ nhỏ, cha của bọn họ giữ chức vụ gần giống nhau, năm xưa nương bọn họ cũng là bạn thân của nhau. Chỉ là nương Thiên Vũ mất sớm, nương Phủ Vũ đối xử với hắn ta giống như con ruột của mình vậy.

Cho nên, mối quan hệ giữa hai người rất gần gũi.

Không giống như Thiên Vũ.

Thiên Vũ có ngoại hình anh tuấn, thường đi theo Cam thúc ra ngoài làm việc, được giao những trọng trách nặng nề.

Còn Phủ Vũ thì quanh năm canh gác cổng thành.

Thiên Vũ tìm thấy người bạn thân này ở cổng thành.

"Ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Quyền hành của Cam thúc rất lớn, bây giờ hắn ta chỉ có thể tìm người mà hắn ta tin tưởng nhất.

Phủ Vũ gầy gò nhỏ bé, trong tay nắm chặt giáo sắt, cậu ta quay sang nhìn Thiên Vũ, ngạc nhiên nói: "Ta nghe nói ngươi sắp trở thành nam sủng của bệ hạ, có phải không? Ta đã may mắn được thấy bộ dạng của bệ hạ ngày hôm đó, lớn lên thật sự là, thực sự là...."

Phủ Vũ lắp bắp hồi lâu, cũng không được câu khen ngợi phù hợp.

Chỉ là kể từ khi bọn họ lưu lạc đến nơi này, thật sự chưa từng gặp nữ nhân nào đẹp như vậy.

Thiên Vũ nghe lời cậu ta, lại không cảm thấy vui vẻ.

Hắn vòng tay qua vai Phủ Vũ, thì thầm gì đó.

"Ngươi điên rồi sao? Ngươi thật sự muốn. . .” Phủ Vũ kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhưng còn chưa kịp nói hết lời trong cổ họng, cậu ta đã bị Thiên Vũ che miệng lại.

Thiên Vũ hỏi: "Ngươi có giúp ta không?""

Phủ Vũ do dự: "Ta và ngươi còn thân thiết hơn huynh đệ ruột thịt, ta không nên từ chối ngươi, nhưng mà. . .” Phủ Vũ suy đi nghĩ lại, nói: "Ngươi nói bệ hạ tốt như vậy, không bằng mang ta đi gặp nàng một chút. Ta còn chưa có cơ hội gặp Bệ hạ nữa."

Thiên Vũ nhìn xuống đám người dưới thành: "Cần gì phải đi nhìn bệ hạ? Ngươi nhìn bọn họ đi, có phải ngày càng hoạt bát, có sự sống hơn không? Chỉ có khi bá tánh sống tốt, bệ hạ mới vui vẻ. Chỉ tiếc, lúc trước không có mấy người nghĩ đến. Bọn họ vẫn luôn muốn lật đổ bạo quân Tân Ngạo, nhưng bọn họ thật sự là vì lê dân bá tánh sao?”

Phủ Vũ sững sờ.

Cậu ta không thông minh bằng Thiên Vũ, một lúc lâu sau mới đập mạnh vào lưng Thiên Vũ, nói: "Gần đây ngươi nói chuyện giống như đã trưởng thành lên rồi! Mấy chuyện này dù có chết ta cũng không gì ra."

Thiên Vũ còn muốn nói gì đó

Phủ Vũ đột nhiên bật cười: "Ngươi nhìn này, sao lại có mấy tên đầu trọc đến chỗ chúng ta xin ăn?"

Những "đầu trọc" này chính là những hòa thượng một đường đi theo Ô Tinh Tinh đến chỗ này.

"Ở đây chưa bao giờ xảy ra hạn hán lớn, cũng không có dịch bệnh lớn, tại sao bá tánh lại có bộ dạng thế này? Giống như cái xác biết đi.” Tiểu hòa thượng buồn bực nói.

Đại hòa thượng ngước mắt lên nhìn xung quanh, nói: "Tai họa do con người."

Sau đó, ông lắc đầu nói: "Người của Tuyết Quốc chịu khổ thế nào? Từ trên xuống dưới, phần lớn đều do người làm ra."

"Vậy thì tụng kinh cho họ, để cho tinh thần của bọn họ bình tĩnh lại, cảm thấy đỡ khổ hơn.” Tiểu hòa thượng nói.

Đại hòa thượng không trả lời lời hắn ta, đột nhiên "a" một tiếng.

Tiểu hòa thượng vội vàng hỏi: "Có chuyện gì vậy, sư phụ?""

Đại hòa thượng đứng yên nói: "Ngươi xem, cũng có người đang nở nụ cười."

Tiểu hòa thượng nhìn qua, cũng phát ra một tiếng “a".

"Tại sao dưới cùng một bầu trời, có người sắc mặt chết lặng, có người lộ ra vẻ sầu khổ, nhưng cũng có người lại mỉm cười chứ?” Tiểu hòa thượng bối rối hỏi.

Bình Luận (0)
Comment