. . .
Lúc Cam thúc biết chuyện có một nhóm hòa thượng vào thành, đã là chuyện của vài giờ sau.
"Không phải từ sớm ta đã nói với ngươi là không được tùy tiện cho người khác vào sao?” Cam thúc sầm mặt, tức giận nói.
Người phía dưới lập tức giải thích: "Nhưng, nhưng ngài đã nói, không cần ngăn cản những bá tánh đến đây xin giúp đỡ mà. Chúng ta nhìn mấy người kia, rõ ràng là một đường ăn xin đến đây. Tuổi tác lại khỏe mạnh trẻ trung, nếu có thể làm binh lính, cũng không phải ăn chùa lương thực của chúng ta. Mắt thấy sắp chiến tranh, đây không phải là... Càng nhiều người càng tốt sao. Những người này chỉ cần một miếng ăn, đâu để ý hoàng đế là ai?"
"Ăn mày?” Cam thúc giận đến bật cười: "Bọn họ là khách quý của Tống Duẫn! Hai ngày trước khi chúng ta bắt cóc Đế cơ, Tống Duẫn mới vừa dẫn bọn họ đến gặp Tân Ngao!"
"Chỉ có vài người, lại là khách quý?” Cấp dưới cũng choáng váng.
Mấy người ăn mày kia còn không có tóc nữa.
Thân thể là của cha nương cho, cắt tóc ai cũng giống như làm nhục đối phương. Hơn nữa còn là sự sỉ nhục tương đối nghiêm trọng.
Sao... Sao những người này có thể là khách quý được?
"Các ngươi biết cái gì? Bọn họ bước vào cổng thành của chúng ta, chuyện này có ý nghĩa gì?"
"Ý... Ý nghĩa gì?"
"Điều đó có nghĩa là Tân Ngao đã để mắt đến chúng ta, hoặc trong hai ngày nữa, đại quân của Tân Ngao sẽ giết đến.” Cam Thúc tức giận nói: “Không phải Sở hầu và Kỷ hầu được Vô Cực môn giúp đỡ sao? Tại sao lại không thể giết chết được Tân Ngao!"
Cam thúc càng cáu kỉnh, trong lòng càng cảm thấy sợ hãi.
Cũng không trách Cam thúc nhát gan.
Vào lúc này, mấy người ở bên dưới nghe thấy chuyện này, cũng không nhịn được bắt đầu run rẩy.
Tân Ngao có thể làm một vị hoàng đế không tốt, nhưng làm một vị tướng thực sự là tồn tại một ngàn người mới có một người.
Vào năm y làm phản, hoàng đế tiền triều không có cách nào đi vào giấc ngủ.
Sau đó, trong vòng năm năm, Tân Ngạo để cho toàn bộ quan viên trong triều cảm nhận được bóng ma kinh khủng phủ lên người mình.
Trong những năm đó, đám người Cam thúc rất hiếm khi giao phong chính diện với triều hiện tại.
Lúc này đột nhiên nói, sợ rằng Tân Ngao sẽ tự mình mang binh đánh đến, bóng ma của mọi người lập tức bị khơi dậy.
"Vậy, vậy phải làm sao đây?” Ở phía dưới có người run rẩy nói.
"Đi tìm! Đi tìm người! Rất có thể bọn họ chính là những người tiên phong đi dò đường trước, là xác nhận chúng ta có bao nhiêu binh lính, chúng ta có bao nhiêu lương thảo, con đường trong thành như thế nào.” Cam thúc siết chặt nắm đấm, lạnh lùng nói.
"Vâng, vâng!"
Cam thúc nhìn rõ sự sợ hãi trong mắt bọn họ, chỉ cảm thấy quá nhục nhã.
Bây giờ đã hơn mười năm trôi qua, cũng chưa chắc Tân Ngao còn dũng mãnh như ngày trước.
"Sợ cái gì? Chúng ta còn có Bệ hạ.” Cam thúc nói đầy ẩn ý.
Những người bên dưới lần lượt lên tiếng đáp lại, nỗi sợ hãi trong lòng cũng được xoa dịu trong chốc lát.
Chẳng qua cũng chỉ là trong chốc lát mà thôi,
Bọn họ lật tung cả thành, cũng không tìm được mấy tên trọc đầu kia. Lúc này bọn họ có chút hoảng loạn.
"Nên báo cáo với Cam thúc như thế nào?” Người dẫn đầu lo lắng đến mức khuôn mặt tràn đầy mồ hôi.
"Tân Ngao muốn đánh đến cửa.” Nhưng một người khác lại đáp lại một nẻo.
Lần này, sự hoảng loạn của mọi người lại được khơi dậy.
Mà vào lúc này các hòa thượng đang ở đâu?
Cũng do bọn họ dựa vào tụng kinh, được hai ba người bá tánh giấu ở trong nhà mình.
Xưa nay dân chúng trong thành chết lặng, nhát gan, người dưới trướng Cam thúc chưa bao giờ nghĩ bọn họ có bản lĩnh dám giấu người ngoài như vậy.
Lúc này, dân chúng quỳ xuống trước mặt đại hòa thượng, dập đầu với ông mấy cái.
"Không cần phải như vậy.” Đại hòa thượng vội vàng nghiêng người đỡ người lên.
Đứng trước mặt đại hòa thượng là một bà lão. Bà run rẩy nói: "Lát nữa binh lính sẽ đến phân phát lương thực, các ngươi mang theo một ít, mau đi đi.""
Tiểu hòa thượng hỏi: "Bọn họ lại phân phát lương thực cho các ngươi?"
Bà lão gật đầu, hơi cúi đầu, trông bà vô cùng già nua. Bà nói: "Chỉ mới vài ngày trước mới có, lúc trước không có."
Bà thở dài: "Kể từ khi vị tướng quân nào đó trở thành hoàng đế, tất cả nam nhân trong gia đình chúng ta đều phải nhập ngũ. Hài cốt của con trai ta, chồng ta cũng không biết được chôn ở đâu. Những người còn lại trong nhà chúng ta, cũng có người què tàn tật, không có mấy người trẻ tuổi khỏe mạnh. Ruộng cũng dựa vào nữ nhân trồng trọt. Một năm qua, thu hoạch được gì còn phải đưa lên trên. Ai mà không đói bụng, một ngày lại một ngày, cứ sống như vậy. . ."
Tiểu hòa thượng vội vàng hỏi: "Vậy tại sao mấy ngày qua lại thay đổi?"
Đại hòa thượng ngẫm nghĩ hồi lâu, nói: "Bởi vì mấy ngày này Đế cơ đến."
"Đế cơ cái gì?” Trên mặt bà lão tràn đầy mờ mịt, bà nói: "Là tân bệ hạ. Tân bệ hạ, còn rất trẻ. Đôi mắt của ta không nhìn rõ lắm, ta chỉ có thể nhìn thấy nàng mặc quần áo thêu mây, ngồi ở chỗ đó, vô cùng đoan chính."
"Là một tiểu cô nương có phải hay không?” Tiểu hòa thượng hỏi.
Bà lão lắc đầu: "Không nhìn thấy rõ. . .” Sau đó bà nghi ngờ hỏi: "Một nữ nhân cũng có thể làm bệ hạ sao?"
Hiển nhiên phụ nhân có chút trẻ tuổi bên cạnh có kiến thức nhiều hơn, nắm lấy cánh tay của bà lão, nói, "Ta nhớ lúc trước, còn có một vị vua muốn lập con gái mình lên làm vua. Chỉ là sau đó có mấy tướng quân làm phản... Là như vậy đúng không? Ta cũng không nhớ rõ lắm?”
Tiểu hòa thượng không khỏi cảm thấy có chút tự hào cùng: "Đế cơ thật sự lợi hại như vậy? Trời sinh nên là Phật tử của chúng ta."
Đại hòa thượng nhẹ nhàng thở dài: "Thiện lớn."
Nàng là bị bắt cóc, đến hang ổ bọn bắt cóc, còn có thực lực giúp đỡ bá tánh. Thật sự vô cực phù hợp với đạo cứu tế thế nhân của Phật môn