Tùy Ly chỉ giơ tay gõ cửa sổ xe.
Nguyên Chử quay đầu lại nhìn, thấy một nam nhân to lớn đi theo phía sau xe, chậm rãi đi đến trước xe.
Nam nhân này tràn đầy cơ bắp, cao 1m9, mặt mùi rất thật thà trung thành.
Tên của người trên tường thành bắn đến.
Nam nhân này cũng lấy cung tên từ phía sau, giơ cao lên bắn về trên thành.
Chỉ nghe thấy một tiếng "bang" phá không vang lên
Mũi tên của nam nhân to lớn bay ra, va chạm thẳng vào nhau với mũi tên bay từ trên thành.
Mũi tên kia bị đụng tách ra làm hai.
Mà sức mạnh mũi tên của nam nhân to lớn không giảm, vẫn bay về phía tường thành, cuối cùng cắm thật sâu vào trong tường.
Nam nhân to lớn cũng không dừng lại ở đó, trở tay rút mũi tên, bắn tiếp.
Những người trên tường thành sửng sốt đến mức sắc mặt thay đổi, tất cả đều vô thức lùi lại vài bước.
"Sức của người này thật lớn!"
Sao bọn họ lại quên mất, mặc dù Tân Ngao không đến, nhưng dưới trướng của y vẫn có không ít mãnh tướng. Y hoàn toàn có thể phái những mãnh tướng này đi cùng công tử Tân Ly.
Lúc này bọn họ mới biết lo lắng, nhanh chóng quay sang hỏi Cam thúc: "Nên làm thế nào đây? Sao bọn họ tìm được chỗ trốn của chúng ta?"
Mới vừa rồi chỉ cảm thấy địch nhân nhỏ yếu.
Nhưng bây giờ đầu óc đã tỉnh táo, đột nhiên ý thức được, mặc dù địa thế chỗ này hiểm trở, nhưng đại quân ủng hộ Tân Ngạo, nếu như có lòng muốn giết bọn họ thì không thành vấn đề. Như vậy bọn họ hoàn toàn không có cách nào chống lại đại quân.
Cho dù quân đội của Tân Ngao chỉ có số người chết nhưng cũng bằng quân lính tất cả bọn họ rồi.
Vị bạo quân kia sẽ để ý binh lính chết bao nhiêu sao?
Cam thúc mím môi: "Mới vừa rồi không nên bắn mũi tên đó. . ."
Người đối diện sắc mặt tái nhợt, trong lòng có chút buồn bực, nói: "Lúc đó....Lúc đó nào có thể nghĩ nhiều như vậy? Chỉ nghĩ, một tên ma ốm, còn không phải chỉ cần một mũi tên là có thể bắn chết hay sao?”
Hắn ta thầm nghĩ, lúc ấy ngài cũng không ngăn cản ta.
"Lúc này giả vờ vô tội cũng đã muộn rồi.” Cam thúc quay lại, ra lệnh cho một người, "Cầm vậy này, mở cửa thành ra, đi tới bên cạnh Tân Ly. Hỏi bệ hạ của bọn họ, còn có cần Đế cơ trên người có kim quang hay không. Trước mắt chỉ có thể kéo dài thời gian, lại tìm cách khác."
Cam thúc cũng không thể hiểu được.
Bọn họ chọn chỗ ẩn núp thế này, làm việc vô cùng bí ẩn. Nhiều năm như vậy, Tân Ngao cũng không tìm ra được chỗ này của bọn họ. Tại sao hôm nay lại tìm ra được.
Chẳng lẽ lúc bọn họ bắt cóc Đế cơ, đã có người nhắm vào bọn họ?
Không, không, lúc ấy bọn họ đi dưới lòng đất, rất cẩn thận. . . Hơn nữa nếu là người của Tân Ngao đi theo bọn họ, Chỉ sợ Đế cơ vừa đến, chân sau đại quân đã đến.
Cam thúc thực sự không nghĩ ra được, dứt khoát không nghĩ nữa.
Suy nghĩ quá nhiều cũng vô ích.
Ông ta xoay người lại: "Sao ngươi còn đứng đây? Đi xuống mở cổng thành đi?"
Người nọ run rẩy không nói nên lời.
"Sợ cái gì? Dù hai đội quân có giao chiến, cũng chưa chém sứ thần đâu."
Người nọ chống lại ánh mắt lạnh lùng của Cam thúc, lúc này mới không dám trì hoãn thêm nữa.
Cửa thành mở ra.
Thấy vậy, Nguyên Chử không khỏi kinh ngạc: "Quân phản loạn không đánh mà hàng?” Chẳng qua sau đó hắn ta nghĩ đến cái gì đó, lại nói: "Hay là phái người đến để kéo dài thời gian?"
Suy nghĩ của Nguyên Chử rất rõ ràng, nhanh chóng nói: "Kéo dài vào lúc này cũng vô dụng, trừ phi là vì... Kéo dài thời gian để làm gì đó chỗ Đế cơ."
Trong lúc nói chuyện, người kia đã đến.
Tùy Ly chậm rãi đứng dậy xuống xe.
Sắc mặt của người kia trắng bệch, từng giọt mồ hôi thật lớn từ trên trán lăn xuống.
Đứng trước mặt Tùy Ly, lúc này hắn ta mới phát hiện thì ra vị công tử Tân Ly cũng lớn lên cao lớn, cao hơn hắn ta một cái đầu.
Tùy Ly nói: "Vậy thì không để thời gian cho bọn họ là được rồi."
Nói xong, hắn rút đao ra chém đầu người kia
Đầu người đến lăn xuống, máu bắn tung tóe.
Nguyên Chử sững sờ.
Người trên cổng thành cũng choáng váng.
"Hắn, hắn hoàn toàn không muốn đàm phán với chúng ta!” Người trên cổng thành kinh hô một tiếng.
Những người còn lại nhìn chằm chằm vào thanh đao trong tay hắn, không còn dám khinh thường hắn nữa.
"Đi hỏi Cam thúc! Nhanh!” Người trên cửa thành hoảng sợ la lên.
"Tướng quân nhanh nhìn...."
Tiếng ngựa ầm ầm, tiếng người, tiếng bước chân đều vang lên bên tai bọn họ.
Bụi và khói cuồn cuộn ở phía xa.
Đó là cái gì. . . Đại quân chân chính.
"Đi tìm Cam thúc nhanh!"
"Phủ Vũ đâu? Phủ Vũ ở chỗ nào?!"
Các tướng lĩnh ở cổng thành gần như căng cổ ra la hét.
Dưới cổng thành.
Tùy Ly chậm rãi cúi đầu, từ trong tay người đến lấy một vật.
Đó là một miếng vải từ trên váy Ô Tinh Tinh, bị quân phản loạn xé xuống ngày nàng mất tích.
Tùy Y nắm chặt miếng vải kia vào lòng bàn tay.
Nguyên Chử âm trầm nhìn chằm chằm hắn, rồi sau đó mới bậc cười nói: "Không hổ là người được nuôi bên cạnh hoàng đế Thái Sơ! Ha ha, khụ khụ khụ ...” Hắn ta động đến vết thương, vô cùng đau đớn, nhưng vẫn muốn nói: "Nếu lúc trước thấy bộ dạng này của ngươi. . ."
Sợ là tiên đoán của Vô Cực Môn phải sửa lại rồi.
Cha con Tân Ngao, đều khủng khiếp như nhau.
Mà người trẻ tuổi trước mặt, thậm chí sự thông minh mưu trí còn vượt xa Tân Ngao. Càng là người nên giết chết mới đúng . .
"Công tử xuất hiện đầu tiên cũng là vì giảm sự phòng bị trong lòng bọn họ xuống, miễn cho bọn họ chạy trốn đi? Bọn họ muốn kéo dài thời gian với chúng ta, chúng ta cũng muốn kéo dài thời gian của bọn họ. Chờ bọn họ kịp thời phản ứng lại đại quân đã đến gần, chạy cũng không thoát nữa...”
Lời này của Nguyên Chử nhanh chóng hòa vào tiếng ồn ào khi đại quân đến, không nghe thấy được