Ô Tinh Tinh hỏi ngược lại hắn ta: "Không phải các ngươi nói cho ta, chúng ta không phải là ruột thịt sao? Có quan hệ gì?"
Thiên Vũ nghẹn lời.
Nhất thời chỉ cảm thấy đố kỵ và khổ sở nói không nên lời.
"Nhưng mà rõ ràng... hắn không có anh vũ cường tráng..."
Trong thiên hạ người nào cũng có thể dính đến chữ này.
Duy chỉ có công tử Tân Ly, thế nhân đều biết hắn là một ma ốm, đều vật vưỡng sống qua ngày.
Bỗng dưng Ô Tinh Tinh cảm thấy tức giận.
Vậy các ngươi còn chưa thấy phong thái khi hắn ở giới Tu chân rồi!
Ta ở ven đường chỉ liếc nhìn hắn một cái, đã nhanh chóng ngựa không ngừng vó mang hắn về làm áp trại phu nhân!
Ô Tinh Tinh tức giận.
Nhưng tâm trạng của Tùy Ly lại không tệ, hắn liếc nhìn Thiên Vũ, lạnh nhạt nói: "Chắc hẳn trong lòng Thái Dương, ta chính là anh vũ hùng tráng nhất.”
Mọi người vẫn là lần đầu tiên nghe công tử tự luyến như vậy, ai cũng ngây ngẩn, không biết phản ứng như thế nào?
Mà Ô Tinh Tinh thì lập tức phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy! Tân Ly là phu quân tốt nhất trên đời.”
Đại hòa thượng lộ ra vẻ mặt đau xót, nói: "A di đà phật."
Thiên Vũ cũng không nói nên lời.
Bởi vì trong lòng thích, cho dù nhìn thấy bộ dạng chật vật nhất của đối phương cũng cảm thấy đẹp nhất.
Nàng thích hắn.
Rất thích rất thích.
Tùy Ly cũng sẽ không nói nhảm nhiều với bọn họ, chỉ lạnh nhạt nói: "Bắt lại." Lúc này các binh lính mới tỉnh từ trong mơ, dồn dập xông đến bắt đám Thiên Vũ.
"Không được giết, bọn họ đã cứu ta." Ô Tinh Tinh lập tức nói.
Tùy Ly ngước mắt lên, nhìn Thiên Vũ.
Thiên Vũ đột nhiên ý thức được sự mạnh mẽ của nam nhân này, cũng không phải đến từ thân thể của hắn, mà là đến từ linh hồn.
Tùy Ly nói: "Có nghe rõ không? Dựa theo lời Đế cơ đi."
Các binh lính lên tiếng đáp lại.
Đột nhiên Tùy Ly khẽ hỏi: "Mấy ngày nay, nàng nghỉ ở chỗ nào?"
Ô Tinh Tinh: "Chỗ này, hậu điện."
Tùy Ly lập tức ôm nàng đi đến hậu điện.
Ô Tinh Tinh: "Nếu không ngươi để ta xuống tự ta đi đi? Đều là do mấy ngày nay giả làm hoàng đế, đi tới chỗ nào cũng có người muốn khiêng ta đi, Ít đi đường hơn, ta sắp biến thành người què rồi."
Tùy Ly dùng súc nhéo lấy phần sau gáy của nàng, để nàng không động đậy.
Ô Tinh Tinh lại nói: "Tùy Ly, ta nóng quá."
Tùy Ly hơi cúi đầu, đôi mắt trở nên lạnh lõe.
Nhất là càng đi vào bên trong, chỗ nào cũng có thể thấy được thứ màu đỏ.
Nến đỏ, màn giường màu đỏ, quần áo màu đỏ.
Sự lạnh lẽo trong mắt Tùy Ly càng nhiều hơn.
Lúc này tiểu yêu quái còn hỏi hắn: "Tùy Ly, ngươi nóng không? Cũng không biết những cung nhân kia có chạy đi hết hay chưa, muốn gọi bọn họ lấy cho chúng ta một chút đá lạnh, muốn ăn."
Tùy Ly bỗng dưng bóp cằm nàng, hỏi: "Mấy ngày nay nàng đều ăn đá lạnh?"
Ô Tinh Tinh: "Ừ. Quá nóng, ta còn chia đá cho người khác nữa."
Tùy Ly: "Cho người nam nhân đứng bên cạnh nàng mới vừa rồi sao?”
Ô Tinh Tinh: "Ừ? Sao ngươi biết?"
Tùy Ly giận quá hóa cười.
Tiểu yêu quái không biết mấy ngày nay mình ngửi chính là hương thôi tình.
Khi đó quân phản loạn đang tính toán ép buộc nàng đi? Chỉ tiếc tiểu yêu quái mỗi ngày đều muốn ăn đá lạnh. Còn hồ đồ chia cho người khác nữa.
Tùy Ly đè bụng của nàng, hỏi: "Nàng ăn nhiều không cảm thấy lạnh sao?"
Ô Tinh Tinh chớp mắt, lông mi khẽ run, trong mắt có một tầng hơi nước long lanh xinh đẹp.
Nàng mềm mại nói: "Không lạnh. Rất nóng. Tùy Ly, ngươi sờ ta thấy rất nóng."
Hô hấp của Tùy Ly hơi dừng lại.
Hắn đặt nàng lên trên giường.
Trên giường nhỏ, chăn đệm cũng là màu đỏ.
Tiểu yêu quái không tự chủ lăn qua lăn lại, không khống chế được phát ra một tiếng kêu nghẹn ngào: "Tùy Ly, ta muốn đổi về nguyên hình. Nhưng ta không đổi được nguyên hình hu hu."
Nàng bất lực nhìn hắn.
Sự quyến rũ hiện ra hết.
Bộ dạng này trái lại thật sự làm cho người ta có chút tin tưởng, nàng chắc là một con tiểu hồ ly.
"Tùy Ly, ta muốn ăn đá lạnh." Nàng lại nũng nịu yêu cầu.
Từng tiếng, chui vào tim của người ta.
Tùy Ly: "Không cho phép ăn đá lạnh."
Đôi mắt của hắn trở nên thâm trầm, giống như một cái đầm không đáy.
Giống như một dã thú ăn thịt người.
Hắn hỏi: "Muốn uống máu của ta không?"
Vào lúc này, có thể nói đầu óc của tiểu yêu quái hồ đồ, nhưng cũng thật thanh tỉnh, nàng chóng mặt lắc đầu nói: "Uống máu của ngươi, vậy cũng sẽ nóng."
Tùy Ly: "Nàng nếm thử một chút đi."
Ô Tinh Tinh: ?
Đừng có mà gạt ta, ta cũng không phải chưa từng uống qua!
Nhưng Tùy Ly lại cúi xuống gần nàng hơn.
Trên người hắn còn mang theo mùi máu tanh nhạt, lẫn vào trong đó là mùi hương thôi tình ở chỗ này. Làm cho người khác cảm thấy sự cường thế ác liệt của người trước mặt.
Lúc Ô Tinh Tinh đang hốt hoảng, phát hiện hắn hôn lên môi nàng.
Hắn đè lên vai của nàng, xé quần áo của nàng. Thì ra tay của hắn lại có sức như vậy.
Nàng không nhịn được hơi run rẩy, cảm thấy dưới ánh mắt nhìn chăm chú của hắn, mình hình như giống một con mèo nhỏ.
Hắn hôn qua môi của nàng, hôn chóp mũi của nàng, hôn lên gò má, cằm của nàng.
Nàng hốt hoảng nghe hắn hỏi: "Người kia tên là gì?"
Người nào?
Nàng mơ màng nói: "Thiên Vũ?"
Tùy Ly: "Ừ, để cho hắn ăn đá lạnh đi."
---
Ô Tinh Tinh là một con mèo nhỏ rất dính người.
Nàng sẽ chui vào chăn của Tùy Ly. Luôn rất lười biếng, hay quấn quýt bên cạnh của hắn.
Dù ở trong gương Hoa Duyên, nàng cũng có thói quen thân mật với hắn.
Nhưng giờ phút này không phải thân mật như vậy.
Lúc này nam nhân luôn có vẻ mặt lạnh nhạt, luôn cho nàng cảm giác khó hiểu, hắn không chỉ đến gần nhìn chằm chằm nàng.
Hắn còn mạnh mẽ cạy môi nàng ra, xé quần áo của nàng.
Ô Tinh Tinh hỏi: "Làm cái gì vậy?"
Tùy Ly giống như bất đắc dĩ dừng lại, rồi sau đó khẽ nói với nàng: "Sinh tiểu hồ ly."