Tùy Ly: "Sư tôn sẽ rất vui khi nhìn thấy nàng."
Ô Tinh Tinh gật đầu hai cái, cũng không hề nói thêm gì nữa, chỉ ngoan ngoãn đi theo Tùy Ly đến gặp Nghệ Thăng đạo tôn.
Tam trưởng lão trong đại điện quay đầu lại, nói với Diệp Chỉ Quân: "Chờ Tùy Ly ra ngoài, ngươi cũng đến gặp đạo tôn đi."
Diệp Chỉ Quân ngẩn người, ngay sau đó gật đầu.
Điều này dường như đang nói cho nàng ấy biết, đạo tôn đối xử với nàng và Tùy Ly, không hề khác nhau.
Bên này, Tùy Ly mang theo Ô Tinh Tinh đi tới chủ điện nơi Nghệ Thăng đạo tôn đang ở.
Cánh cửa tự động mở ra khi bọn họ đi đến.
Bước vào trong điện, không đợi nàng ngẩng đầu, Ô Tinh Tinh lập tức nhận ra một cổ uy áp cực kỳ mãnh liệt.
Lúc này Tùy Ly nhéo vào lòng bàn tay nàng.
Ô Tinh Tinh cảm thấy có chút ngứa, chẳng qua lập tức lại cảm thấy dường như cổ uy áp kia cũng không quá lợi hại.
Nàng thuận thế ngẩng đầu, nhìn thấy Nghệ Thăng đọa tôn đang ngồi ở trên cao.
Dáng vẻ của ông rất bình phàm, cũng không tốn nhiều công sức để thay đổi diện mạo như những người tu chân khác. Thậm chí khóe mắt của ông còn có những nếp nhăn rất dài. Điều này có lẽ đã khiến ông trông trầm ổn hơn khi làm chủ của một tông môn.
Ông mặc một bộ quần áo màu đen, trên áo choàng có hoa văn tre màu sẫm. Tóc cũng được búi rất chỉnh tề.
Hoàn toàn không hề có dấu hiệu "Già cả".
Ông cũng rất mạnh mẽ.
Ô Tinh Tinh nhỏ giọng thì thầm trong lòng.
Ai nha, đây vẫn là lần đầu tiên nàng được gặp một nhân vật lợi hại như vậy.
Nghệ Thăng đạo tôn bỗng dưng mở hai mắt, trước tiên nhìn chằm chằm Tùy Ly thật cẩn thận, nhìn một lúc rồi nói: "Ngươi có thể bình an trở về, đó là một việc rất tốt."
Tùy Ly trả lời một tiếng: "Đã khiến sư tôn lo lắng cho ta."
Nghệ Thăng đột nhiên nghe thấy lời này của hắn, đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một tia kinh ngạc.
Thế nhưng ông đã nhanh chóng kiềm nén cảm xuống này xuống, nói "Không sao", sau đó lại quay đầu nhìn về phía Ô Tinh Tinh.
Ô Tinh Tinh cũng đang nhìn ông.
Lúc Nghệ Thăng đạo tôn nói chuyện, thì ra cũng nói ít như thế, không nhanh không chậm.
Ừ. Tùy Ly lại có vài phần giống với ông.
Nghệ Thăng nhìn chằm chằm vào nàng, đợi một lát, mới mở miệng nói: "Ô cô nương không sợ ta sao?"
"Vì sao phải sợ? Ngài không phải là sư tôn của Tùy Ly sao?" Hiện giờ Ô Tinh Tinh cũng không còn là một tiểu yêu quái không hiểu sự đời nữa. Nàng ưỡn ngực nói: "Vậy ngài cũng chính là sư tôn của ta... Ừm, đúng không?"
Nghệ Thăng chậm rãi gật đầu, nói: "Chúc mừng Ô cô nương đã tu luyện viên mãn trong thế giới trong gương Hoa Duyên. Kim Thiền tông nhìn thấy ngươi, bọn họ cũng phải kính trọng ngươi." Nửa câu nói sau, đã để lộ ra sự sắc bén của tông chủ một đệ nhất tông môn nên có.
Không đợi Ô Tinh Tinh trả lời.
Ngay sau đó Nghệ Thăng lập tức nghiêm mặt nói: "Tùy Ly, ta gọi ngươi tới đây, cũng không phải là muốn ngươi đến đây thăm hỏi ta."
Ông giơ tay vung lên một cái, một vật gì đó từ trên bàn tay của ông rơi thẳng tắp vào lòng bàn tay của Tùy Ly.
"Mấy năm nay, trong Tu chân giới có rất nhiều lời đồn, nói vậy ngươi cũng biết được. Hơn hai mươi năm trước, Thiên giới đã phá vỡ kết giới với Nhân giới, tiên nhân hạ phàm, giao ngươi cho Phục Hy tông, cũng yêu cầu Phục Hy tông phải nuôi nấng ngươi lớn lên, dạy ngươi tu luyện, còn nói ngươi chính là Thanh Nguyên tiên quân chuyển thế, trong lúc nhất thời mọi người đều ghen tị và đố kị với Phục Hy tông." Nghệ Thăng chậm rãi nói.
Ô Tinh Tinh nghe đến đó, thầm nghĩ nàng đã từng nghe tất cả điều này!
"Những gì được viết trên tấm vải kia chính là chữ mà tiên nhân đã để lại." Nghệ Thăng dừng một chút, đột nhiên đổi giọng, nói:"Thật ra cũng không chỉ có Phục Hy tông nhận được thần dụ của tiên nhân. Ngay cả Kim Thiền tông, Kiếm tông, cũng nhận được thần dụ. Nhưng nội dung trong thần dụ, lại không ai biết được của ai. Ta nghĩ sự khác biệt trong đó là rất lớn."
Tùy Ly mấy máy môi, hắn đã hiểu được dụng ý của Nghệ Thăng đạo tôn.
"Sư tôn muốn ta..."
"Nghĩ cách lấy đi thần dụ của Kim Thiền tông và Kiếm tông, tự mình nhìn thấy nội dung trong đó, không phải sẽ yên tâm hơn sao?" Nghệ Thăng nhàn nhạt nói.
Ô Tinh Tinh cũng gần như hiểu được, chỉ là trong lòng nàng vẫn còn có chút không hiểu.
Nghe lời nói của đạo tôn, dường như tất cả những thần dụ còn sót lại, đều là những thứ sẽ làm hại Tùy Ly?
Không phải hắn là tiên quân chuyển thế sao? Sao các tiên nhân lại làm hại hắn chứ?
Tùy Ly khom người lạy một cái: "Ta đã biết, đa tạ sư tôn."
"Đi đi." Nghệ Thăng dứt lời, cũng không muốn tiếp tục nhiều lời nữa.
"Đệ tử cáo lui." Tùy Ly nói.
"Ừm, ta cũng cáo lui." Ô Tinh Tinh vội vàng học theo một câu.
Tùy Ly mím môi, lại nói: "Mong sư tôn bảo trọng."
Ô Tinh Tinh học theo như vẹt, nói thêm hai câu: "Đúng đúng, mong sư tôn bảo trọng, ừm, đừng ngồi ở chỗ này nữa, sẽ mệt mỏi. Ừm... Ngâm nước linh tuyền nhiều một chút để thư giãn gân cốt. Nơi đó thực sự rất tốt." Nàng rất thích, hiện nay nhớ đến, lập tức hận không thể chui đầu vào đó ngay.
Nàng đã không nhớ được đã bao lâu mình chưa được tận hưởng hơi thở của linh tuyền.
Nghệ Thăng nghiêm túc nghe nàng nói xong, rồi trả lời: "Được."
Lúc này ông lại nói thêm hai câu nữa: "Tiểu yêu quái, phải giấu cái đuôi của ngươi cho tốt."
Ô Tinh Tinh khiếp sợ trợn tròn mắt.
…Sao ông lại nhìn thấy?
Nhưng trên mặt Tùy Ly lại không hề lộ ra sự khác thường nào.
Nghệ Thăng đạo tôn thật sự là một lão quái vật không biết đã sống bao nhiêu năm, liếc mắt một cái có thể nhìn ra cũng hoàn toàn không có gì kỳ lạ.
Tùy Ly dịu dàng nói: "Mong sư tôn hãy giúp ta bảo vệ nàng lâu một chút."
Nghệ Thăng lại đồng ý: "Được."