Trên người Qúy Viên có ma đằng.
"Đúng vậy, tà tu hoành hành ngang ngược, trong lúc nhất thời không thể giết hết được. Bọn chúng còn đưa ra những ý kiến vô nghĩa, cái gì mà tu luyện cùng yêu ma, cùng nhau phi thăng với ma quỷ. Yêu ma xung quanh phải hợp tác với chúng, cùng nhau chấn chỉnh những người tu đạo." Tế Minh cau mày, hiển nhiên cảm thấy việc này cực kỳ khó giải quyết.
Nghĩ đến "Tiền tuyến" lúc nãy y vừa mới nói, có lẽ chính là chiến trường của các tu sĩ và tà tu.
Tùy Ly nhìn về phía Ninh Dận, như đang suy tư gì đó.
Tế Minh thấy thế, lập tức nói: "Kiếm khí của Kiếm tông rất bá đạo, ở trên chiến trường, Ninh Dận Kiếm tôn thật sự đã bỏ ra rất nhiều công sức."
Đây chính là nguyên nhân… vì sao mọi người trong tu chân giới dễ dàng tha thứ cho ông ta.
Kiếm tông vì sửa chữa ác danh lúc trước, xung phong liều chết ở phía trước, đã phải chịu vô số thương tích.
Bọn họ còn có thể nói gì được chứ?
Không phải Phật môn đã từng nói "Đạp đất thành Phật" sao?
Cho dù trong lòng Phục Hy tông không hề vui vẻ, nhưng những người còn lại giống như đã mất trí nhớ, không hề nhắc tới những chuyện trước đây của Ninh Dận.
Tu chân giới phải lấy đại cục làm trọng.
Lúc này Ninh Dận cười lạnh một tiếng: "Hiện giờ Tùy Ly đạo quân đã trở về, nói vậy chiến trường phía trước sẽ có được một sự trợ giúp rất lớn!"
Ô Tinh Tinh nhịn không được nhíu nhíu mày.
Có lẽ vì đã ở Tuyết Quốc rất lâu, nàng luôn cảm thấy có lẽ Tùy Ly cần phải nghỉ ngơi tạm một thời gian. Nếu đánh nhau cùng tà tu... Tùy Ly sẽ không bị thương chứ?
Ninh Dận lại nhìn về phía Ô Tinh Tinh, ánh mắt toát ra một tia âm trầm, ông ta nói: "Ô cô nương đã được công đức rất lớn, nói như vậy tu vi cũng sẽ có tiến bộ. Một ngày nào đó cũng có thể cống hiến một phần sức lực cho Tu chân giới chúng ta."
Không đợi Tùy Ly lên tiếng, Tam trưởng lão của Phục Hy đã nhanh chóng mở miệng nói trước: "Sự cống hiến của Kiếm tôn cho Tu chân giới, đương nhiên không thể phủ nhận. Hiện giờ Tùy Ly và Chỉ Quân, còn có Ô cô nương cũng chỉ vừa mới trở về từ thế giới trong gương Hoa Duyên, chắc vẫn chưa đến lượt Kiếm tôn hoa tay múa chân với việc riêng của Phục Hy tông."
Ninh Dận cười lạnh một tiếng, cũng không nói nhiều lời với ông ta.
"Nếu Phục Hy tông đã không hoan nghênh ta, thì ta nên rời đi thôi."
Nửa bên mặt Ninh Dận đã xuất hiện sự già nua, dấu vết dữ tợn.
Nhưng mọi người đều đã quen với nó rồi.
Trước đó vài ngày ở trên chiến trường, cổ bạc đầu trên người ông ta trở nên kỳ lạ, đột nhiên xuất hiện. Lúc mới nhìn thấy mọi người còn cảm thấy kinh hãi. Nhưng Ninh Dận không sợ sống chết, chống lại sự xâm lấn của tà tu.
Bọn họ cũng không thể nói gì nữa.
Thậm chí dần dần cũng có người cảm thấy Ninh Dận Kiếm tôn rất thê thảm.
Bị bắt buộc phải trói buộc với một nữ nhân biết vu thuật. Nàng ta lại không phải là một người tu chân. Mà chỉ là một người phàm rất bình thường.
Nhưng vì mối quan hệ với Phục Hy tông nên không ai dám nói ra điều này.
Ninh Dận nhanh chóng biến mất khỏi đại điện.
Thật ra Tế Minh thật sự rất kính phục Ô Tinh Tinh, khi mở miệng nói chuyện cũng không hề có cảm giác âm dương quái khí.
Y nói: "Không dám quấy nhiễu quý tông đoàn tụ nữa, ta đi về trước bẩm báo với Tế Không thượng sư, hôm khác sẽ đưa Phật Tử đến tâm sự cùng Ô cô nương."
Ngay cả Kim Thiền tông cũng rời đi.
Thật ra Phiêu Miểu Tông lại không hề muốn đi, nhưng mặt của Tam trưởng lão Phục hy tông đã xụ xuống, hơn nữa, trước mắt bọn họ cũng không hề tìm thấy mối quan hệ nào giữa sự mất tích của Thanh Ngưng và mấy người Tùy Ly.
Vì thế cũng đành phải rời đi trước.
Thầm nghĩ chờ khi trở về sẽ bẩm báo lại với tông chủ.
Chờ đến khi gần như mọi người đều đã rời đi, Tam trưởng lão lại cho những đệ tử khác lui xuống trước.
Lúc này ông ta bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Đạo tôn muốn gặp ngươi."
Tùy Ly nhận thấy vẻ mặt ông ta có chút khác thường, thấp giọng hỏi: "Có liên quan đến tà tu sao?"
Tam trưởng lão lắc đầu.
Ông ta nhìn Diệp Chỉ Quân, sau đó lại nhìn Ô Tinh Tinh, rồi nặng nề thở dài, nói: "Thôi, dù sao nơi này cũng không có người ngoài.... Tùy Ly, đạo tôn sắp đi vào thiên nhân ngũ suy."
Tùy Ly nheo mắt, trái tim được"Vật chết" đúc thành trong lồng ngực, cũng đập thật mạnh.
Sắc mặt Diệp Chỉ Quân cũng vô cùng khó coi.
Chỉ có Ô Tinh Tinh lộ ra biểu tình mờ mịt, nàng nhỏ giọng hỏi: "Thiên nhân ngũ suy là cái gì?"
Tam trưởng lão biết từ nhỏ nàng đã không được người khác dạy dỗ, không biết chuyện này cũng là điều bình thường.
Tam trưởng lão thấp giọng giải thích nói: "Đây là cách nói của Phật gia. Nhưng ở trong Tu chân giới, những tu sĩ đã đạt đến Độ Kiếp kỳ, chỉ còn cách phi thăng một bước nhỏ, nhưng lại chậm chạp không thể phi thăng, thọ mệnh cũng trôi dần theo năm tháng, dần dần đi đến cuối con đường, đó là thiên nhân ngũ suy."
Cuộc đời của người tu chân dài hơn người bình thường rất nhiều. Nhưng dài cũng không đồng nghĩa với việc có thể sống mãi mãi.
Thần tiên còn có lúc phải chết, huống chỉ chỉ là một kẻ hèn như tu sĩ?
Ô Tinh Tinh đã hiểu ra một chút.
Tông chủ Phục Hy tông, Nghệ Thăng đạo tôn thanh danh lừng lẫy, đã sắp chết rồi.
Ô Tinh Tinh vội vàng quay đầu lại nhìn Tùy Ly.
Khi nhớ đến Tân Ngao đã chết vào ngàn năm trước, nàng lập tức cảm thấy đau lòng không chịu nổi.
Sư tôn của Tùy Ly sắp chết, nhất định hắn cũng sẽ rất đau lòng.
Trên mặt Tùy Ly không có biểu cảm gì, hắn trầm mặc một lát, nói: "Ta biết rồi."
Hắn mang theo Ô Tinh Tinh đi ra ngoài đại điện.
Ô Tinh Tinh cuống quít hỏi: "Ta cũng được đi sao?"
Tùy Ly: "Ừ."
Ô Tinh Tinh không khỏi nói thêm: "Có khi nào sư tôn của chàng chỉ muốn gặp một mình chàng hay không?"