Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 325

Chương 325 -
Chương 325 -

Cái, cái gì?

Người của môn phái ngây ngốc đứng ở chỗ đó, hoàn toàn không hiểu Nguyên Chử nói vậy là có ý gì.

"Vô Cực môn thì là cái gì? Tuyết Quốc thì là cái gì? Nơi này có quyền uy tối cao thì là cái gì chứ?" Nguyên Chử nhìn về phía bầu trời phía xa: "Thế giới ngoài kia là gì?"

Người của môn phái cảm thấy Nguyên Quân đã tu luyện đến mức phát điên.

Từng câu từng chữ bọn họ hoàn toàn không hiểu chút nào.

Nguyên Chử chợt đứng dậy, vừa thấp giọng lẩm bẩm, vừa nhanh chóng đi về phía bên ngoài: "Nếu nơi này vốn là giả dối, vậy nơi nào mới là chân thật? Xá nữ, xá nữ..."

Hắn ta chợt nhếch khóe môi, nở nụ cười tươi.

"Thì ra trên người ngươi còn có chút kỳ lạ như thế."

"Nguyên Quân?" Người của môn phái hoàn hồn, vội vàng đuổi theo: "Ngài muốn đi làm gì vậy?"

Nguyên Chử: "Ngươi có nghe nói không? Đế cơ và công tử Tân Ly đều đi theo những đại hòa thượng đó vượt biển lớn."

Người của môn phái gật đầu: "Đã nghe qua."

Đây là hôm đó bệ hạ bất ngờ hạ thánh chỉ công bố với toàn thiên hạ.

Bệ hạ nói, Đế cơ muốn tìm kiếm một cuộc sống tốt đẹp hơn cho bá tánh Tuyết quốc.

Công tử Tân Ly cũng muốn đi tìm ra cách để đối phó với thảm họa.

Những người dân nghe thế, đều mang ơn đội nghĩa.

"Nếu lúc này ta hạ cổ đoạt quyền thì sao?" Nguyên Chử cười hỏi người nọ: "Dù sao môn chủ cũng không còn nữa."

Người của môn phái nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.

Lỡ như, lỡ như bọn họ quay trở lại một lần nữa?

Chẳng phải Vô Cực môn sẽ bị giam cầm nữa sao? Đến lúc đó nói không chừng môn chủ cũng không thèm đến giải cứu những tên "Phản đồ" như bọn họ.

Nguyên Chử thu sự sợ hãi của hắn ta vào mắt: "Ta nói đùa thôi, ta đã đồng ý với môn chủ rồi, sao có thể nuốt lời được chứ?"

Người của môn phái lập tức thở phào một hơi.

Nguyên Chử thấy thế trong lòng liền bật cười.

Có lẽ Đế cơ, Tân Ly đều biến mất giống như xá nữ.

Hoàng đế Thái Sơ cũng không nói thẳng rằng bọn họ mất tích, y lại đẩy việc này lên những hòa thượng, là vì để người dân tiếp tục kính sợ sao?

Hắn ta không nói dối.

Những gì hắn ta đã đồng ý với Đế cơ, hắn ta chắc chắn sẽ làm được.

Hắn ta sẽ cố hết sức để trợ giúp cho hoàng đế Thái Sơ.

Một ngày nào đó trong tương lai... Hắn ta còn phải nghĩ cách để gặp lại xá nữ, gặp lại môn chủ kia của hắn ta.

Hắn ta tràn ngập sự hứng thú và khao khát một mảnh trời khác.

Dù có chết hắn ta cũng phải nhìn xem mảnh trời đó trông như thế nào.

...

Phục Hy tông.

"A Tiếu."

"A Tiếu..."

Một nữ nhân mặc quần áo màu tím ngồi trước cửa sổ, đột nhiên nghe thấy âm thanh như vậy, chậm rãi quay đầu.

Nàng ấy ngơ ngác một lúc, trong lúc nhất thời còn tưởng rằng là yêu quái nào đó đã bắt chước giọng nói của Ô Tinh Tinh.

Nhưng sau đó lại suy nghĩ lại, nơi này chính là Phục Hy tông, tìm đâu ra yêu quái chứ?

Nàng ấy đứng lên, vội vàng mở cửa sổ.

Thiếu nữ đứng bên ngoài vẫn mặc bộ quần áo lúc rời đi, mái tóc dài được búi lên cao, mặt mày có chút quyến rũ, băng cơ ngọc phách, thật sự rất xinh đẹp.

A Tiếu không nhịn được hoảng hốt một hít một hơi, sau đó bước tới một bước, lẩm bẩm kêu một tiếng: "A Tinh!"

Hai tròng mắt Ô Tinh Tinh sáng ngời, lại kêu một tiếng: "A Tiếu."

A Tiếu vươn tay, như sợ bản thân còn đang nằm mơ, cẩn thận chạm vào vạt áo của Ô Tinh Tinh, chờ đến khi chạm vào vải thật, nàng ấy mới nhanh chóng ôm Ô Tinh Tinh vào trong lòng.

Trái tim A Tiếu đập nhanh như bay.

Vốn dĩ nàng ấy có rất nhiều điều muốn nói, nhưng khi đến bên miệng lại chỉ có thể nghẹn ngào thốt ra một câu: "Thật xin lỗi..."

A Tiếu cảm thấy bởi vì gút mắc của mình và Ninh Dận, mới khiến Ninh Dận ra tay trả thù Ô Tinh Tinh, cuối cùng còn làm hại Ô Tinh Tinh và Tùy Ly cũng trúng cổ bạc đầu, Ô Tinh Tinh còn bị lão hòa thượng kia lừa vào trong gương.

"Ngươi vui vẻ đến mức khóc sao?" Ô Tinh Tinh hỏi nàng ấy.

Miệng lưỡi của thiếu nữ vẫn trước sau như một, xen lẫn một chút sự hồn nhiên.

Không hề oán hận chút nào.

A Tiếu cảm thấy tảng đá đè nặng trên người cuối cùng cũng nhẹ hơn vài phần.

Nàng ấy giữ chặt cổ tay Ô Tinh Tinh, hơi há mồm, sau một lúc lâu vẫn không nói được những lời muốn nói.

Nhưng Ô Tinh Tinh lại lôi kéo nàng ấy đi vào bên trong, tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, hỏi: "Ngươi ở Phục Hy tông có khỏe không?" Ô Tinh Tinh nhăn mặt lại, nói: "Ta lại gặp Ninh Dận, vậy mà ông ta vẫn chưa chết. À... Suýt chút nữa ta đã quên, đương nhiên ông ta không thể chết được, nếu ông ta chết vậy ngươi cũng sẽ chết."

Cuối cùng A Tiếu cũng tìm lại được giọng nói của mình.

"Ninh Dận… Ông ta vốn chính là một người lòng dạ đen tối, hơn nữa thủ đoạn cũng rất tàn nhẫn. Hôm nay ông ta vẫn còn có thể tiêu dao sung sướng tại Tu chân giới, ta cũng không cảm thấy kỳ lạ chút nào." A Tiếu lạnh mặt nói.

Nếu nàng ấy không thể nghĩ ra những điều quan trọng này, chỉ sợ chỉ có chính bản thân nàng ấy bực bội đến chết. Như vậy thì có ích lợi gì chứ?

A Tiếu nói xong, lại vội vàng nói thêm: "Phục Hy tông đối đãi với ta rất tốt, sau khi ngươi và Tùy Ly đạo quân rời đi, cũng chưa từng để ta thiếu ăn thiếu mặc, sau đó còn cho ta đến ở trong viện này. Hiện giờ Ninh Dận đang nở mày nở mặt, nhiều lần đến Phục Hy tông muốn gặp ta, Phục Hy tông không hề cho ông ta một chút cơ hội nào."

A Tiếu nhíu mày, lộ ra biểu cảm cực kỳ chán ghét: "Đối với loại người lòng dạ hẹp hòi như ông ta, chỉ sợ hiện giờ cũng vô cùng hận Phục Hy tông."

Nàng ấy lẩm bẩm: "Có đôi khi ta thật sự không nhịn được nghĩ rằng, nếu như ta chết sớm một chút, có phải có thể kéo theo ông ta cùng chết không. Như vậy cũng khiến người khác tránh được tai họa."

Bình Luận (0)
Comment