Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 326

Chương 326 -
Chương 326 -

Ô Tinh Tinh suy nghĩ một chút, nghiêm túc khuyên bảo nàng ấy: “Một người xấu xa giống như Ninh Dận, chắc chắn cũng có rất nhiều thủ đoạn. Dù người có cầm đao đâm vào trái tim chính mình, cũng có thể chỉ đau đớn chứ không thể chết... A Tiếu, ngươi không nên thử, thật sự rất đau."

Ánh mắt A Tiếu chua xót, buồn rầu đáp: "Được."

Ô Tinh Tinh vẫn không hề thay đổi.

Dù đã rời khỏi thế giới trong gương Hoa Duyên, nàng cũng vẫn như cũ.

"Cho dù có ngươi hay không, Ninh Dận cũng không hề thích Phục Hy tông." Ô Tinh Tinh lại nói.

A Tiếu nghe vậy thì kinh ngạc nhìn nàng.

Không, vẫn có thay đổi một chút.

Thế nhưng Ô Tinh Tinh lại có thể nói ra những lời như vậy.

Ô Tinh Tinh vẫn chưa nhận ra A Tiếu đang kinh ngạc, nàng nói tiếp: “Có rất nhiều người chắc chắn đều không thích Phục Hy tông, bởi vì Phục Hy tông quá lợi hại. Cho nên, tất cả những việc này cũng không phải là do ngươi."

"A Tinh, sao ngươi lại nghĩ được những điều này?"

"Hả?... Cứ nghĩ ra như vậy thôi." Ô Tinh Tinh không hiểu ra sao, không phải những việc này đều có thể lập tức nghĩ ra sao?

A Tiếu thấp giọng nói: "Ở thế giới trong gương Hoa Duyên có phải ngươi đã chịu khổ rất nhiều không? Bây giờ cũng học được cách nhìn vào đại cuộc rồi."

Ô Tinh Tinh lẩm bẩm nói: "Cái này gọi là nhìn nhận đại cuộc sao?"

Dường như vì nàng đã nghe Tân Ngao và Tùy Ly nói rất nhiều chuyện, trong thoáng chốc, nàng cũng bắt đầu có những ý niệm và suy nghĩ của riêng mình.

Cái này có được tính là trở nên cực kỳ thông minh không?

Ô Tinh Tinh không khỏi nhớ đến Tân Ngao.

Nàng lặng lẽ thở dài.

Con người, vì sao luôn có thể nghĩ suy nghĩ miên man như vậy? Khi ở thế giới trong gương Hoa Duyên, nàng rất nhớ A Tiếu. Khi ra khỏi Hoa Duyên, nàng lại nhớ đến Tân Ngao.

Trong lúc nhất thời, Ô Tinh Tinh đã quên mất việc mình không phải là người.

Nàng phục hồi tinh thần lại, lắc đầu với A Tiếu: "Ta không hề chịu khổ."

Đương nhiên A Tiếu không hề tin: "Ta biết ngươi chỉ đang muốn ta yên tâm mà thôi."

Ô Tinh Tinh rất buồn bực, vì sao một đám người đều không tin lời nàng nói chứ?

Nàng mếu máo, đành không nói đến những chuyện xảy ra trong gương Hoa Duyên nữa, đổi giọng hỏi: "Tiểu hồ ly đâu?"

A Tiếu biết người nàng đang hỏi đến là ai.

Đó chính là một con linh hồ bốn đuôi!

Lúc này A Tiếu mới buông bỏ những nỗi buồn phiền, cười nói: "Mỗi ngày Phục Hy tông đều mang một chút linh thực đến cho nó ăn, hiện giờ cũng đã nuôi lớn hơn một chút rồi. Ta đưa ngươi đi xem."

Ô Tinh Tinh gật đầu.

Tuy rằng nàng không nhớ tiểu hồ ly nhiều như mấy người A Tiếu, nhưng tóm lại là nàng nuôi dưỡng, ừm, nên nàng cũng nên gánh vác một ít trách nhiệm

A Tiếu đưa Ô Tinh Tinh rẽ qua hai góc, vòng qua bình phong, đi tới bên cạnh giường. Bên cạnh đầu giường đặt một cái lồng sắt rất lớn.

Trong lồng, hồ ly chậm rãi đứng lên, trong đáy mắt nhanh chóng hiện ra một tia kinh ngạc. Hắn ta không ngờ Ô Tinh Tinh còn có thể sống sót trở về!

Bốn chân hồ lý quỳ sát đất, sống lưng hơi cong lên, bốn cái đuôi vô cùng rắn chắn thò ra khỏi khe hở của chiếc lồng.

Ô Tinh Tinh cũng kinh ngạc trừng lớn mắt.

Làm sao mà nó...

"Lớn lên nhanh như vậy?"

Cao khoảng một trượng!

Ngay cả chiếc lồng sắt cũng khó chứa được nó!

Ngay khi hắn ta nhìn về phía Ô Tinh Tinh khi, thật sự có khí chất của một con thú dữ, tự nhiên cũng tỏa ra một chút cảm giác áp lực.

"Có lẽ bởi vì đang ở trong Phục Hy tông, linh khí nồng đậm, hơn nữa lại có thiên tài địa bảo... Cho dù là nuôi một con lợn cũng sẽ lớn như vậy" A Tiếu nói.

"..." Linh hồ bốn đuôi kêu một tiếng, khóe miệng dường như đang co giật một chút.

Sao lại dám so sánh hắn ta với lợn chứ?!

Không, tại sao lại dám so sánh vương của Yêu tộc với một con lợn chứ?

Ô Tinh Tinh khẽ thở dài, dường như có chút tiếc nuối: "Vốn dĩ lúc trước phải ngồi xổm xuống mới chạm vào nó được, bây giờ thì không cần nữa rồi. Nhìn nó như vậy, có chỗ nào giống con ta chứ? Ta còn giống con của nó hơn."

Thoạt nhìn như là vì nó không quá đáng yêu, hoặc nhiều hoặc ít cũng có ý định muốn từ bỏ việc nuôi dưỡng.

Khóa miệng của linh hồ bốn đuôi lập tức không nhịn được run rẩy một chút.

Hiện giờ hắn ta ăn nhờ ở đậu, làm sao có thể không cúi đầu?

Con hồ ly đực khổng lồ này chỉ có thể cúi đầu, miễn cưỡng hạ thấp cái đầu tôn quý của mình, cọ đầu vào đầu ngón tay Ô Tinh Tinh.

Ô Tinh Tinh cũng không quá muốn sờ nó.

Bởi vì nếu muốn sờ, sờ chính mình không phải tốt hơn sao?

Ô Tinh Tinh chớp mắt, lại nhớ đến một việc khác: "A Tiếu, người vẫn luôn nuôi nó trên đầu giường sao?"

Ô Tinh Tinh vừa nói như vậy, biểu cảm của Dung Di cũng trở nên kỳ lạ.

Đúng vậy… nàng ấy vẫn luôn nuôi hắn ta trên đầu giường.

Rất nhiều năm trôi qua hắn ta vẫn chỉ một lòng muốn giết chết tu sĩ nhân loại, mãi đến khi chết cũng chưa từng liếc mắt nhìn một con hồ ly cái nào, một thượng cổ Yêu Vương như hắn ta, sau khi bị bắt lại phải cùng ăn cùng ở với một nữ tử nhân loại.

Dù sao A Tiếu cũng thật sự xem hắn ta như một con hồ ly nhỏ chưa mở linh trí, nàng ấy thay đồ cũng không tránh hắn ta.

Vì chuyện này mà Dung Di còn nhắm mắt, giả chết mấy ngày, dọa A Tiếu sợ đến mức khóc nức nở.

A Tiếu rất ít khóc.

Ninh Dận muốn giết nàng ấy, nàng ấy cũng không khóc

Chỉ là ngày ấy nàng ấy ngồi bên lồng sắt, lẩm bẩm nói: "A Tinh không về được, hồ ly của nàng cũng chết rồi, cái gì cũng không còn, không còn nữa..." Nói xong, A Tiếu liền rơi nước mắt.

Còn A Tiếu thì sao.

Đương nhiên nàng ấy không hề biết hồ ly đực này chính là thân thể mà Yêu Vương vun đắp để sống lại.

Nàng ấy chỉ nhìn Ô Tinh Tinh, gật đầu giải thích: "Ta hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra với những đại tu sĩ đó, còn có việc Thanh Ngưng tiên tử kia của Phiêu Miểu Tông là như thế nào, càng không cần nhắc đến Ninh Dận như hổ rình mồi. Ta sợ có người muốn ra tay với hồ ly, tương lai ngươi trở về nếu nhìn thấy nó đã chết thì sẽ rất đau lòng. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể sắp xếp bên người là an toàn nhất."

Bình Luận (0)
Comment