Thì ra là bởi vì nhớ thương "Tiểu hồ ly", cho nên mới đối xử tốt với hắn ta.
Đôi mắt thú của Dung Di lập lòe ánh sáng.
Ô Tinh Tinh vội vàng cúi đầu dụi vào vai A Tiếu nói: "A Tiếu thật tốt."
Tuy rằng hiện tại nàng đã không cần phải nuôi một con hồ ly để làm con mình.
Nàng sẽ nhanh chóng có được đứa con của mình và Tùy Ly.
Nhưng nếu A Tiếu đã nhọc lòng chăm sóc nó như thế... Vậy vẫn nên nuôi dưỡng thật tốt.
Khóe môi A Tiếu cong lên, phiền muộn trong lòng cũng vơi đi nhiều, nàng nói: "Không bằng ngươi."
Ô Tinh Tinh không muốn khen qua khen lại với nàng ấy, lập tức dõng dạc thừa nhận, sau đó ngồi xuống cũng A Tiếu, trò chuyện cùng nhau.
Không bao lâu sau, Dương Cửu đã tới.
"Ô cô nương có ở đây không? Đạo quân đang chờ ngươi trở về đấy." Giọng nói của Dương Cửu vang lên ngoài cửa.
Ngay cả A Tiếu cũng có chút kinh ngạc.
Bọn họ đơn độc ở cùng nhau trong thế giới trong gương Hoa Duyên lâu như vậy, nghe Ô Tinh Tinh nói, cũng gần 20 năm rồi, vậy vẫn chưa ở chung đủ sao?
Ô Tinh Tinh mới đến nơi này bao lâu chứ? Tùy Ly đạo quân đã cho người đến tìm rồi?
A Tiếu nhớ lại một chút, chỉ cảm thấy Tùy Ly trong quá khứ cũng thật sự không giống người không thể rời xa Ô Tinh Tinh như vậy.
Nhưng Ô Tinh Tinh lại không hề suy nghĩ nhiều như thế.
Nàng và Tùy Ly khi ở Tuyết quốc, dù có chuyện gì cũng muốn tìm đối phương, thỉnh thoảng là Tân Ngao đi khắp nơi tìm bọn họ, đã sớm thành thói quen.
Nghĩ đến đây, Ô Tinh Tinh lắc đầu, tạm thời ném bi thương trong lòng xuống.
Nàng đứng lên: "Ta mang linh hồ bốn đuôi về nhé. Nhưng mà… Phải xách về thế nào đây?"
Một con hồ ly đực khoác lớp da lông dày nặng như vậy, hiện tại nhìn nó còn to lớn hơn nàng.
Sớm đã không còn là món đồ vật nhẹ nhàng.
Trong chớp mắt Ô Tinh Tinh lại buồn rầu.
Sau đó nàng bỗng dưng ngẩng đầu hỏi: "A Tiếu, ngươi thích nó không?" Nàng chỉ vào con hồ ly to trong lồng sắt.
A Tiếu ngẩn ra, do dự một lát, cuối cùng vẫn gật đầu.
Nàng ấy vốn là nhân loại, sau đó lại vô cùng yêu thích yêu tộc như Ô Tinh Tinh. Nàng ấy không thích yêu tộc, nhưng hồ ly do Ô Tinh Tinh nuôi...
Yêu ai yêu cả đường đi.
Ô Tinh Tinh vỗ tay một cái: "Vậy ta tặng nó cho người nhé A Tiếu!"
Dung Di đứng ở trong lồng, đôi mắt thú lập tức trừng to.
A Tiếu cũng rất khiếp sợ, chờ phục hồi tinh thần, nàng ấy vội vàng nói: "Sao lại như vậy được? Nó là linh hồ bốn đuôi đấy!"
Đây chính là do Ngự thú tông tặng cho Tùy Ly đạo quân, sau đó Tùy Ly tặng lại cho Ô Tinh Tinh.
Lúc ấy người của Ngự Thú tông đều nói, nếu có thể nuôi dưỡng thứ này, chờ đến tương lai có lẽ có thể so sánh với tu sĩ Hóa Thần kỳ, linh thú quý giá như vậy... Lúc trước Tùy Ly đem nó cho Ô Tinh Tinh, có lẽ muốn dùng nó làm thú bảo vệ cho Ô Tinh Tinh đúng không?
Đương nhiên A Tiếu không đồng ý.
Ô Tinh Tinh muốn nhanh chóng trở về nói chuyện với Tùy Ly, vội hỏi ngược lại: "Vì sao không được?"
"Nó... Quá quý giá."
Trong đầu tiểu yêu quái sớm đã không còn khái niệm về sự quý giá.
Việc này phải trách từ sau khi gặp Tùy Ly, những đồ vật mà nàng có được đều là thứ tốt, làm sao lại thiếu một con hồ ly chứ?
"Ừ, rất quý giá sao?"
"Đúng vậy, rất quý giá. Nó có thể bảo vệ ngươi đấy."
"Vậy thì càng phải cho ngươi, như vậy, sau này khi ta ra ngoài, thì sẽ có thêm một thứ có thể bảo vệ A Tiếu."
A Tiếu giật môi, cổ họng nghẹn lại, trong lúc nhất thời không thể nói ra lời phản bác.
Ô Tinh Tinh giải quyết dứt khoát: "Cứ quyết định như vậy đi, dù sao này có gặp phải Ninh Dận... Ngươi còn có thể thả nó ra để cắn Ninh Dận đấy!"
A Tiếu mỉm cười lên tiếng: "... Ừm."
Ô Tinh Tinh gian nan sờ đầu Dung Di, nàng duỗi tay vỗ vỗ, nghiêm túc nói: "Ngươi phải nghe lời A Tiếu, phải bảo vệ A Tiếu thật tốt, ta đi trước đây..."
Dung Di phát ra một tiếng gầm gừ trong cổ họng.
Có chút uy nghiêm và kinh sợ.
Ô Tinh Tinh lẩm bẩm nói: "Nghe thật giống tiếng chó sủa..."
Sau đó mới xoay người rời đi.
Chờ nàng vừa đi, A Tiếu mới yên lặng rơi nước mắt.
Ô Tinh Tinh không trở về, nàng ấy khóc
Khi đã trở về, nàng ấy cũng khóc.
Yêu Vương Dung Di thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra với con người này. Nhưng hắn ta do dự một lát, vẫn thè lưỡi ra từ khe hở của lồng sắt liếm đi những giọt nước mắt trên má A Tiếu. Ồ, hóa ra nước mắt lại mặn như vậy. Yêu Vương chưa bao giờ chảy nước mắt đã nghĩ như thế.
A Tiếu đẩy cái đầu to của hắn ta ra: "... Đừng liếm, liếm nữa mặt ta sẽ dơ đấy."
Thế nhưng lúc này nàng ấy cũng không khóc nữa.
Nàng ấy chỉ nhìn chằm chằm Dung Di rồi nói: "Khi nào mới có thể mở linh trí, hóa thành người nhỉ?"
Hiện tại lập tức có thể.
Dung Di thầm nghĩ.
Chẳng qua biến thành một thiếu niên gầy yếu thì không có ý nghĩa gì cả.
Chờ đến khi hắn ta lấy lại được dáng vẻ cường tráng uy nghiêm của một Yêu Vương, hắn ta sẽ hóa thành người, cho nàng ấy nhìn thấy một Yêu Vương chân chính.
Không phải thứ một tiểu yêu quái như Ô Tinh Tinh có thể so sánh được!
Lúc này Ô Tinh Tinh đang được Dương Cửu dẫn đường, về đến đại điện nơi Tùy Ly đang ở.
Chỉ thấy Tùy Ly đang ngồi phía sau bàn, trong tay cầm bút đỏ, trước mặt là một quyển sách... Trong một thoáng hoảng hốt, dường như họ đã trở về Tuyết Quốc.
Đi vào bên trong vài bước, Ô Tinh Tinh liền nhìn thấy trong đại điện chồng chất hộp to hộp nhỏ.
Dương Cửu nói: "Đó đều là lễ vật chúc mừng trong đại điển kết thành đạo lữ lúc trước, bởi vì Ô cô nương và đạo quân đều biến mất trong thế giới gương Hoa Duyên, nên vẫn được đặt trong đại điện, không có ai đem bỏ đi, cũng không có ai động vào."