Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 328

Chương 328 -
Chương 328 -

Nếu là lúc trước, Ô Tinh Tinh nhìn thấy mấy thứ này chắc chắn sẽ vui vẻ muốn chết, hận không thể nhào đến xé nát chúng cho đến khi thiên hoang địa lão*.

*thời gian dài đằng đẵng, lâu như trời đất.

Nhưng hiện giờ, nàng chỉ liếm môi dưới, đảo mắt hai cái, theo sau lập tức đi đến bên cạnh Tùy Ly, ngồi xuống.

Dương Cửu thấy thế không khỏi ngẩn ra.

Thì ra không chỉ đạo quân thay đổi, mà ngay cả Ô cô nương cũng có chút khác biệt.

Nói vậy ở trong gương, bọn họ và đại sư tỷ chắc đã sống nương tựa lẫn nhau, trải qua những việc tang thương đau khổ mới nuôi dưỡng được tình cảm như thế này?

Lúc này Tùy Ly ngước mắt liếc nhìn Dương Cửu một cái, Dương Cửu hiểu ý, vô cùng tự giác rời khỏi đại điện.

Chờ sau khi đại điện trở nên yên tĩnh, Tùy Ly giơ tay đẩy đồ vật trước mặt đến tầm tay của Ô Tinh Tinh.

Đó là một cuốn sách vô cùng dày, bên ngoài sách có khắc chữ "Châu chí".

"Châu chí?"

"Ừ… Phía trên có ghi chép về Tuyết quốc."

Hai mắt Ô Tinh Tinh sáng ngời, vội vàng mở cuốn sách ra.

Từng dòng chữ bắt đầu trôi nổi giữa không trung.

Ô Tinh Tinh có chút căng thẳng, đột nhiên nàng lại không dám đọc.

Trên Châu chí sẽ viết như thế nào về Tuyết Quốc?

Có lẽ vì nghĩ đến hai chữ "Tuyết Quốc", những dòng chữ đang trôi nổi lập tức biến thành một tia sáng, chui vào giữa hai mắt của Ô Tinh Tinh, vì thế những ghi chép về Tuyết quốc cứ như vậy tiến thẳng vào đầu Ô Tinh Tinh.

...Hoàng đế Thái Sơ là một vị vua nhân từ.

Ô Tinh Tinh bỗng dưng trừng lớn mắt.

Hả?

Trong sách ghi lại y chính là người đã bãi bỏ chế độ hiến tế, viết rằng khi gặp thiên tai y đã giảm thuế, viết lại quá trình y từ một võ tướng từng bước trở thành một vị vua nhân từ...

Dòng chữ lạnh băng viết, dưới gối y không có con trai con gái.

Có lẽ một người quá mức mạnh mẽ, sẽ luôn có khuyết điểm ở một khía cạnh nào đó.

Y phát bệnh cũ và qua đời vào năm Thái Sơ thứ ba mươi chín.

Nước mắt Ô Tinh Tinh rơi xuống.

Nàng nức nở nói: "Vậy, chúng ta có đi tìm mộ phần của cha không?"

Tùy Ly nhăn mày: "... Không còn kịp rồi."

"Không kịp?" Ô Tinh Tinh quay đầu nhìn hắn.

"Tà tu và tu sĩ chính đạo đại chiến, trận chiến này sẽ ngày càng kịch liệt hơn." Tùy Ly nói.

Vậy còn không bằng ở lại Tuyết Quốc.

Thế nhưng suy nghĩ này cũng chỉ chợt lóe qua mà thôi.

Bởi vì nơi này... Còn có mấy người A Tiếu, còn có sư tôn của Tùy Ly...

Tùy Ly nâng lên tay, sờ đầu Ô Tinh Tinh, nhẹ nhàng vỗ về, hắn nói: "Ta sẽ nghĩ cách để nàng có thể gặp lại y."

Ô Tinh Tinh rất tin tưởng hắn.

Nàng gật gật đầu, cũng không nhắc đến chuyện của Tân Ngao nữa, chỉ nói với Tùy Ly: "Ta tặng linh hồ bốn đuôi cho A Tiếu rồi."

Thật ra như vậy cũng rất tốt.

Ánh mắt Tùy Ly chợt lóe lên, nhưng ngoài miệng lại không nói như vậy.

Hắn chỉ nói: "Như thế cũng tốt, đại chiến sắp tới, như vậy cũng có thứ có thể bảo vệ A Tiếu."

Cuối cùng con hồ ly đực đó cũng không bị Ô Tinh Tinh xách vào phòng ngủ cùng nhau nữa.

"Đi rửa mặt nghỉ ngơi sớm một chút đi." Tùy Ly nói.

Ô Tinh Tinh biết ngày mai chắc hẳn hắn có rất nhiều việc phải làm, vì thế vội vàng đi rửa mặt, nhanh chóng chui vào trong chăn.

Tùy Ly không cần giúp Tân Ngao xử lý sự vụ nữa, hiện giờ cơ thể hắn cũng đã hồi phục, trong lúc nhất thời có thời gian rảnh rỗi. Hắn đi đến bên giường, lật chăn ra, ngón tay thon dài dán sát vào lưng tiểu yêu quái.

Dần dần di chuyển đển cổ trắng như tuyết của nàng

Xuống một chút nữa sẽ đến một nơi bí ẩn hơn.

Tiểu yêu quái không nhúc nhích, không hề cảm thấy ngứa chút nào.

Ánh mắt Tùy Ly chợt lóe, nhanh chóng lật người nàng lại.

… Đã ngủ mất rồi.

Trong lòng Tùy Ly nhanh chóng xẹt qua một chút mất mát, thế nhưng lại bị đè xuống rất nhanh.

Hắn nhẹ nhàng nhéo má nàng, sau đó giúp nàng sửa lại quần áo, lúc này nằm xuống cùng với nàng.

Hôm sau.

Dương Cửu đã sớm đến mời hai người.

Khi đến đại điện, người đến hôm nay chính là Tề Không thượng sự, đứng bên cạnh ông ta chính là Vô Tương Tử. Người đứng trước bọn họ chính là Tế Minh thượng sư ngày hôm qua.

Lão hòa thượng Tế Không vừa thấy Ô Tinh Tinh đi vào cửa, liền cúi đầu bái nàng một cái thật sâu: "Thật sự xin lỗi Ô cô nương, ta đã nghe Tế Minh nói rõ ràng." Tế Không cũng không đỏ mặt, vốn dĩ ông ta chỉ làm theo thần dụ. Vì thế trước mắt còn có thể nói: "Ô cô nương là nhân vật có duyên hiếm thấy với Phật, sao không gia nhập Kim Thiền tông? Chờ sau này ta sẽ chậm rãi đền bù cho cô nương."

Vô Tương Tử đứng bên cạnh nghe thấy thế thì đỏ mặt.

Hắn ta cắn chặt môi dưới, dường như đang phải chịu đựng điều gì đó vô cùng khó chịu.

Lúc này Tam trưởng lão bỗng dưng lên tiếng ngắt lời: "Tế Không, ngươi muốn làm đạo quân mất đi đạo lữ sao! Nếu đã có duyên với Phật, thì cũng nên đến Pháp m Môn. Đến chỗ các ngươi làm gì chứ?"

Lúc này Tế Không mới nói: "Là ta quá đường đột."

"Trước tiên ngươi nên nói xem phải bồi thường cho Ô cô nương như thế nào đi." Tam trưởng lão lạnh lùng nói.

Tế Không lập tức sai người lấy đồ vật tới.

"Ba vạn linh thạch thượng phẩm, hai mươi vạn linh thạch hạ phẩm. Một món pháp bảo, ba món linh khí, ba mươi bảy viên linh dược thượng phẩm, chín mươi chín bình linh dược hạ phẩm. Còn có ba tấm truyền âm phù do Kim Thiền tông đặc chết, ba tấm phù này, có thể triệu hoán các thượng sư cao thủ của Kim Thiền tông đến trợ giúp mọi lúc mọi nơi..."

Sắc mặt Tam trưởng lão hơi cứng lại.

Nhưng khi Tế Không nhìn về phía Ô Tinh Tinh, lại phát hiện dù vị nữ tu sĩ này xuất thân từ môn phái nhỏ không có lai lịch, nhưng lại hung hăng trừng ông ta một cái.

Tế Không không khỏi nói: "Nếu Ô cô nương có gì đó không hài lòng, thì cứ nói với Kim Thiền tông, chỉ cần có thể làm được, Kim Thiền tông nhất định sẽ làm."

Bình Luận (0)
Comment