Chờ đến buổi tối, Phục Hi tông lại bày tiệc, mời Kim Thiền tông và Phiêu Miểu tông cùng nhau dự tiệc.
Ô Tinh Tinh nghĩ rằng Vô Tương Tử sẽ có rất nhiều lời muốn nói với nàng.
Nàng không nhịn được qua loa với những tu sĩ chính phái khác, sau đó một mình chui vào trong góc ít người. Ai mà ngờ, đợi cả bữa tiệc, Vô Tương Tử cũng không đến tìm nàng nói chuyện.
Được rồi.
Nàng là một yêu quái độ lượng.
Ô Tinh Tinh đứng lên trong bụi cỏ, vỗ quần áo dính chút lá cây, sải bước đi về phía Kim Thiền tông.
Hình như Vô Tương Tử có cảm giác, vội vã đứng dậy, xoay người rời đi.
Nhất thời Ô Tinh Tinh ngẩn ngơ.
Hắn ta... Không muốn gặp nàng?
Tiểu phật tu của Kim Thiền tông vội vàng đứng dậy, chắp tay với Ô Tinh Tinh, nói: "Gần đây Phật tử có nhiều thể ngộ, luôn bế quan tu hành. Trước mắt chắc là vội vàng trở về bế quan."
Ô Tinh Tinh: "Ồ"
Lúc trước tiểu phật tu đã gặp vị Ô cô nương này, trái lại không có cảm giác gì. Không cảm thấy thích cũng không cảm thấy ghét. Nhưng hôm nay Ô Tinh Tinh đi vào bên trong gương Hoa Duyên, dù bây giờ gương Hoa Duyên thuộc về người ta, tiểu phật tu cũng không tức giận, chỉ cảm thấy thân thiết một chút.
Lịch luyện xong trong gương Hoa Duyên, dính phật duyên, đó chính là người của Kim Thiền tông bọn họ rồi!
Tiểu phật tu sợ Ô Tinh Tinh tức giận, còn nói với nàng: "Chờ tiêu diệt những tà tu kia, tương lai Ô cô nương phải đến Kim Thiền tông làm khách thật nhiều nhé."
Ô Tinh Tinh ừ một tiếng, quay người rời đi.
Chờ đi được hai bước, nàng lại đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, dừng chân lại hỏi: "Không phải Ô cô nương, là phu nhân."
Tiểu phật tu sửng sốt nhìn nàng: "Ừ? Vâng... Phu nhân."
Ô Tinh Tinh hài lòng.
Thính lực của Diệp Chỉ Quân rất tốt, nghe đến chỗ này, thật sự cảm thấy Ô Tinh Tinh vô cùng đáng yêu.
Nàng ấy không khỏi quay đầu nhìn Tùy Ly.
Tất nhiên nàng ấy không nhìn thấy vẻ mặt của Tùy Ly, nhưng nàng ấy có thể thấy lửa hồn của hắn đang nhảy nhót.
Hừ.
Khẳng định là cũng bị làm cho ngọt ngào đi.
Diệp Chỉ Quân nghĩ thầm.
Chỉ có Ninh Dận liếc nhìn một vòng, trong lòng cười lạnh, Vô Tương Tử kia không thân với tiểu yêu quái này? Vậy thì là chuyện cực tốt.
...
Bởi vì ngày hôm sau phần lớn mọi người đều rời khỏi Phục Hi tông, cho nên tiệc rượu cũng kết thúc sớm.
Chờ hôm sau Ô Tinh Tinh thức dậy, nàng phát hiện núi đang động đậy.
Kiếm tông ngự kiếm phi hành.
Kim Thiền tông chân đạp hoa sen.
Phiêu Miểu tông ngồi thuyền lớn.
Còn Phục Hi tông trực tiếp điều khiển núi mà đi.
Cái này, trái lại giống như không phải đi đánh tà tu, giống như là đi du lịch khắp nơi vậy.
Ô Tinh Tinh cũng không vội thức dậy, nàng nằm ở đầu giường, nhỏ giọng nói với Tùy Ly: "Vô Tương Tử không để ý đến ta."
Tất nhiên Vô Tương Tử cách nàng càng xa càng tốt. Tùy Ly nghĩ thầm.
Những ngoài miệng hắn vẫn kiên nhẫn giải thích: "Chắc là không dám gặp nàng."
Ô Tinh Tinh: "Có cái gì không dám."
Tùy Ly: "Trên đời này không có mấy người có thể thẳng thắn như nàng vậy."
Ô Tinh Tinh: "Ồ."
Tùy Ly hơi mấp máy môi, đột nhiên nói: "Cứ nghĩ đến người khác làm gì?"
"Hả?" Ô Tinh Tinh nghi ngờ nhìn về phía hắn: "Vậy ta nên nghĩ gì?"
Tùy Ly hơi tránh tầm mắt của nàng: "Nàng tự suy nghĩ đi."
Ô Tinh Tinh: "Ồ, ta nên suy nghĩ về chàng đúng không?"
Khóe môi của Tùy Ly hơi cong lên, cũng không lên tiếng đáp lại.
Nhưng Ô Tinh Tinh lại tự cảm thấy không chính đáng, nàng nói: "Không cần suy nghĩ. Bởi vì lúc nào chàng cũng ở trong lòng ta."
Nhất thời Tùy Ly lại càng mỉm cười sâu hơn.
Hắn hơi quay đầu nhìn lại nàng, một tay đỡ sau lưng Ô Tinh Tinh, nhỏ giọng nói: "Ta muốn xem thử, là thật hay giả."
Ô Tinh Tinh cười cong cả mắt: "Chàng xem thế nào? Cũng không thể mổ xẻ ta ra nhìn tim của ta."
Tùy Ly giơ tay lên, đặt lên ngực của nàng.
Ô Tinh Tinh nhỏ giọng nói: "Nhột."
Tùy Ly hơi khựng người lại: "... Tại sao tim của nàng lại đập nhanh như vậy?"
Ô Tinh Tinh buồn bực nói: "Ta cũng không biết. Là bởi vì nhìn thấy chàng sao?"
Tùy Ly: "..."
Hắn hôn lên môi của nàng, dùng sức gặm cắn một chút, lúc này mới buông ra. Tiểu yêu quái mở miệng thì chính là tỏ tình.
Phục Hi tông lấy núi làm dụng cụ đi lại, tiến về phía trước rất nhanh.
Bọn họ cũng không thân mật bao lâu, thì có người đến báo lại, nói là đã đến.
Lúc này Tùy Ly mới buông Ô Tinh Tinh ra, sửa sang lại quần áo cho nàng, sau đó cùng nhau đi ra ngoài.
Sau khi bọn họ rời đỉnh núi, thì gặp được chỗ cắm trại của các tông môn.
Hôm nay ở phía trước chủ trì đại cuộc chính là Nghệ Thăng đạo tôn.
Nếu lúc ông ấy không có, thì chính là tông chủ của Phiêu Miểu tông làm chủ.
Trước mặt tông chủ của Phiêu Miểu tông tập hợp tất cả mọi người lại cùng một chỗ.
Mọi người nhìn thấy Tùy Ly và Ô Tinh Tinh, lại nghĩ đến lời tà tu nói, vẻ mặt từng người đều không khỏi có chút quái dị.
Chẳng qua cũng chỉ là quái dị mà thôi.
Từ sớm Ninh Dận đã tính toán, lấy chuyện này dẫn lửa đến trên người Tùy Ly, để cho tu sĩ chính phái giận cá chém thớt Tùy Ly.
Chính là bởi vì ngươi đoạt thê tử của người ta, cho nên tà tu mới không buông tha như vậy.
Nhưng hôm đó Tùy Ly ở đại điện phản bác lời của hắn, không biết vì sao lại bị truyền ra ngoài.
Tất nhiên mọi người cũng không giận cá chém thớt Tùy Ly nữa.
Bởi vì nếu là tà tu, mặc kệ như thế nào, bọn họ cũng đã được nhận định là địch của tà tu, nhất quyết phải trừ ma vệ đạo.
Tà tu làm việc tàn nhẫn, là bởi vì bọn chúng là tà tu.
Mà không phải bởi vì Tùy Ly đạo quân cướp thê tử của thủ lĩnh bọn chúng.
Quan hệ nhân quả này, mọi người đều hiểu rõ ràng.
Tất nhiên... trong lòng không nhịn được cảm thấy có chút kỳ lạ.