Tam trưởng lão quay đầu nhìn Tùy Ly.
Chuyện này còn phải để cho Tùy Ly làm chủ mới được.
"Nếu muốn gặp ta, vậy thì đi thôi." Tùy Ly đặt chén rượu trong tay xuống, nhàn nhạt nói.
Lúc này trong điện đều là đệ tử Phục Hi tông, vốn nơi này là địa bàn của Phục Hi tông, sao bọn họ có thể sợ một mình Ninh Dận?
Mọi người vội vàng thả ly rượu trong tay xuống, đồng loạt nhìn về phía cửa.
Ninh Dận tới vội vàng, sau lưng có một đệ tử Kiếm tông xa lạ, thì không còn ai khác nữa.
Ông ta vừa vào cửa, đã lập tức cười lên.
Chỉ là hôm nay khuôn mặt của ông ta đã bị cổ bạc đầu hành hạ có mấy phần dự tợn, cười lên một cái lại càng thêm đáng sợ.
"Quấy rầy chư vị rồi." Hiếm khi ông ta dùng giọng điệu khách sáo như vậy.
Không đợi Tam trưởng lão mở miệng.
"Ta nói tóm tắt đi." Ninh Dận dừng lại, rồi nói tiếp: "Hôm nay cuối cùng chúng ta cũng nhìn thấy thủ lĩnh đứng sau lưng những tà tu kia."
Tam trưởng lão không nhanh không chậm hỏi: "Như thế nào? Chẳng lẽ đã có người bị bắt?"
Ninh Dận lắc đầu: "Người này hung hãn, thủ đoạn âm độc tàn nhẫn, giết không ít tu sĩ, Kim Thiền tông và Phiêu Miểu tông cũng có mấy người chết trong tay của hắn ta. Trước mắt Phiêu Miểu tông rất hận hắn ta. Chỉ là hắn ta hồn nhiên không sợ, càng chỉ đích danh muốn gặp Tùy Ly đạo quân..."
Tam trưởng lão giễu cợt nói: "Hắn ta xứng sao?"
Ninh Dận chỉ thản nhiên nói: "Hắn ta muốn Tùy Ly đạo quân trả vị hôn thê lại cho mình."
Cái gì?!
Bên trong điện, ai cũng kinh ngạc hoảng sợ.
Tam trưởng lão nhíu mày: "Bọn trộm cắp, nói năng bậy bạ!"
Trong mắt Ninh Dận lóe lên một tia âm trầm, nở nụ cười càng tươi hơn: "Đây cũng không phải là nói bậy, lúc người kia nói, không ít tu sĩ chính đạo đều nghe thấy."
Ninh Dận cũng không che dấu nữa, âm dương quái khí nói: "Chưa từng nghĩ đến, nhân vật như Tùy Ly đạo quân, lại cũng cướp vị hôn thê của người khác được... Hôm nay đại chiến trong giới tu chân, không biết có phải vì đạo quân mà xuất hiện hay không?"
Các đệ tử Phục Hi tông đều vô cùng khiếp sợ, lại như có điều suy nghĩ.
Thì ra đạo lữ... phải dựa vào cướp sao?
Tam trưởng lão vô cùng tức giận, cảm thấy miệng của tà tu kia tràn đầy hôi thối.
Mà Ninh Dận tới cửa truyền lời, càng là có lòng hiểm ác!
Lúc này chỉ có Tùy Ly là không thay đổi sắc mặt.
Mà Ô Tinh Tinh... Ô Tinh Tinh còn đang không hiểu gì cả. Thủ lĩnh tà tu? Là thủ lĩnh tà tu mới sao?... Quý Viên? Nàng cũng sắp quên người tên Quý Viên này rồi.
"Kiếm tôn đúng là nghe gió chính là mưa. Ngày khác nếu một bà lão đến cửa, nói mình là nương thất lạc nhiều năm của kiếm tôn, kiếm tôn sẽ tin sao?" Giọng nói Tùy Ly vang lên, vẫn là giọng điệu lạnh nhạt ngày thường.
Nhưng hình như còn có một chút âm dương quái khí.
Nhưng cách nói chuyện còn uyển chuyển, chọc người ta tức giận hơn Ninh Dận nhiều.
Ninh Dận thay đổi sắc mặt, nhưng rất nhanh đã lắc đầu nói: "Tùy Ly đạo quân cần gì phải tranh cãi miệng lưỡi với ta, lời của tà tu là thật hay giả, lời của ta và ngươi cũng không chứng minh được gì. Không bằng mời đạo quân đi đến tiền tuyến, nếu đạo quân có thể xử lý tốt chuyện này, miễn tranh đấu trong giới tu chân, cũng là một chuyện công đức lớn.”
Nói trắng ra là, muốn cho Tùy Ly đi qua, ông ta muốn xem tiết mục "đoạt thê tử" kết thúc như thế nào.
Tùy Ly: "Miễn tranh đấu?"
Hắn chậm rãi đứng lên, khí thế lộ ra không có sắc bén giống như khí thế của Ninh Dận, nhưng trên người mặc một bộ quần áo trắng, giống như thần tiên cao cao tại thượng, vững vàng đè ép Ninh Dận xuống.
"Lời này của kiếm tôn không đúng rồi. Từ trước đến nơi chính tà đều như nước với lửa. Chẳng lẽ kiếm tôn đợi những tà tu kia đại phát từ bi bỏ qua tu sĩ chính đạo? Mặc kệ tà tu muốn làm gì, trừ ma bảo vệ đạo vốn là chức trách của chúng ta. Đây là kiếm tôn sợ rồi sao?"
Ninh Dận không ngờ Tùy Ly chỉ nói hai ba câu, đã đẩy vấn đề lên trên người mình.
"Sao ta có thể sợ được?" Ninh Dận cắn răng nghiến lợi nói.
"Ừ, nghĩ đến cũng đúng. Trên người kiếm tôn còn bị thương đi? Là tà tu làm bị thương?" Tùy Ly hỏi ngược lại ông ta.
Ninh Dận mím môi không nói.
Ông ta tự cao tự đại, sao chịu thừa nhận tà tu có thể làm mình bị thương.
Ở trước mặt người bên cạnh cũng được đi, ở trước mặt Tùy Ly và Ô Tinh Tinh, ông ta có chết cũng không lộ ra một chút yếu thế nào.
Quả thật Ninh Dận không cam lòng bị Tùy Ly đè đầu, ông ta xoay chuyển tròng mắt, nhìn về phía Ô Tinh Tinh: "Ô cô nương chắc là biết vị hôn phu là thật hay giả đi? Đến lúc đó xin Ô cô nương đi cùng để nhận mặt."
Ô Tinh Tinh: "Ngươi đừng nên nói nữa."
Ninh Dận nghe vậy, chỉ coi là nàng không chịu nổi.
Quả nhiên vẫn là tiểu yêu quái dễ bắt nạt.
Ninh Dận cười nói: "Làm cho Ô cô nương nhớ đến chuyện không tốt sao?"
Ô Tinh Tinh lắc đầu, nhìn chằm chằm ông ta nói: "Ngươi cũng không cần cười. Bởi vì lúc ngươi nói, thối không thể ngửi nổi, lúc người cười lên, cũng rất xấu, còn có chút đáng sợ nữa."
Vẻ mặt Ninh Dận cứng đờ lại.
Tiểu yêu quái này!
Tiểu yêu quái đáng chết!
Hòa thượng vô dụng, Thanh Ngưng tiên tử vô dùng, ngay cả một tiểu yêu quái cũng không giết được.
Ninh Dận siết chặt bàn tay thành quyền, quả thật muốn vặn đầu Ô Tinh Tinh xuống.
Nàng lại dám làm nhục ông ta như vậy.
Tam trưởng lão ho nhẹ một tiếng: "A Tinh còn nhỏ, lời nói đều là ngây thơ hồn nhiên... Kiếm tôn đừng để bụng. Mời kiếm tôn đi nghỉ ngơi trước."
Tuổi còn nhỏ?
Cũng đã làm đạo lữ của Tùy Ly rồi!
Bây giờ ngươi còn nói với ta nàng nhỏ tuổi?
Trong lòng Ninh Dận vô cùng tức giận, trên mặt càng lộ vẻ âm trầm.
"Thôi, bổn tôn không so đo với nàng." Ninh Dận phất tay áo rời đi.