Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 337

Chương 337 -
Chương 337 -

"Hồ ngôn loạn ngữ. Đại uy của Nghệ Thăng đạo tôn còn chưa hoàn toàn triển lộ ra đâu."

Có người không đồng ý với cách nói này. Nhưng cũng có người cảm thấy, Ninh Dận ngày càng lợi hại.

Có một ngày Ninh Dận lại dùng một chiêu đánh chết một tên đại hộ pháp ở bên cạnh thủ lĩnh tà tu, nhất thời làm bốn phía kinh ngạc.

Dần dần, mọi người không nhớ đến chuyện vô liêm sỉ lúc trước Ninh Dận làm nữa.

Cũng không nhớ ân oán của Phục Hi tông và Kiếm tông.

Bên trong bầu không khí sơ xác tiêu điều trở nên căng thẳng, Ô Tinh Tinh cũng không tránh khỏi trở nên buồn bực theo.

“Ta cảm thấy ta không giúp được gì cả." Ô Tinh Tinh thở dài bên tai Tùy Ly.

Tùy Ly vuốt ve mái tóc của nàng.

Hình như trong mắt của hắn cũng lộ ra chút chán nản bi thương, đây là cảm xúc trước khi vào gương Hoa Duyên, Tùy Ly sẽ không có.

Hắn nhỏ giọng nói: "Nàng chỉ cần ở bên cạnh ta, chính là rất tốt rồi."

Ô Tinh Tinh nhíu mày chặt hơn, nàng nhỏ giọng hỏi: "Nếu là sư tôn không ra tay, có thể sống lâu một chút đúng không?"

Tùy Ly: "... Sẽ không. Ông sẽ không thể không ra tay. Tà tu tấn công giới tu chân quy mô lớn, còn liên hiệp với ma tướng... Trước mắt không biết bọn chúng giết bao nhiêu người phàm, một khi thực hiện được trong tương lai, nhân gian sẽ càng biến thành luyện ngục. Sư tôn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Chính bởi vì ông là người đứng đầu trong tu chân giới, ông ra tay là ổn định lòng người."

Ô Tinh Tinh đột nhiên nhớ tới một chuyện, nàng nghi ngờ nói: "Hôm đó sư tôn bảo chàng cẩn thận..."

Nàng còn chưa nói xong, đã bị Tùy Ly chặn miệng lại.

"Xuỵt." Tùy Ly nhẹ nhàng ghé vào bên tai của nàng nói.

Ô Tinh Tinh mím môi, trong lòng không hiểu.

Là... Không thể nói ra sao?

Bởi vì... Trời có thể nghe thấy sao?

Bỗng dưng Ô Tinh Tinh có chút sợ, nàng nắm chặt lấy bàn tay Tùy Ly, nàng muốn nói gì đó, nhưng giống như trong cổ họng bị cái gì đó chặn lại, hồi lâu cũng không nói được gì.

Hôm nay bọn họ vẫn phải đi đến chiến trường...

Chỉ là hôm nay không giống với ngày trước.

Đám tà tu giơ cờ xí lên, vô cùng rêu rao.

Một bóng người mặc quần áo màu xanh, xuất hiện trên chiến trường.

Thân hình của người nọ rất cao, trên mặt mang một mặt nạ bạch ngọc.

Ô Tinh Tinh hoảng hốt một chút, người không biết còn tưởng là Du Minh.

"Là thủ lĩnh tà tu! Rốt cuộc hắn ta cũng xuất hiện rồi!" Mọi người lên tiếng, trong giọng nói lộ ra vẻ sợ hãi.

Người nọ mở miệng: "A Tinh, đã lâu không gặp."

Ô Tinh Tinh mím môi, có chút không vui lùi ra sau nửa bước.

Thật đúng là tiếng của Quý Viên.

Sao hắn lại học Du Minh mang mặt nạ?

Quý Viên nhìn Tùy Ly, hỏi: "Đạo quân có thể trả nàng cho ta sao?"

Không biết Ninh Dận bị cái gì, lại là người đầu tiên đứng ra mắng chửi: "Đạo lữ của đạo quân, há là thứ bẩn thỉu như ngươi có thể tranh giành.”

Quý Viên từ từ tiến lên một bước, bỗng nhiên sau lưng có một dây mây bay lên, lại xuyên qua ngực của Ninh Dận.

Mọi người choáng váng nhìn một màn này.

Không phải Ninh Dận kiếm tôn rất lợi hại sao...

Tùy Ly dứng ở chỗ đó, mặt không thay đổi, đứng bất động như núi.

Có chút kỳ lạ.

Mà Ô Tinh Tinh ở bên này thì nhìn thấy một màn thế này, không hề chấn động vì hành động của Quý Viên, cũng không cảm động vì Ninh Dận đã đứng ra chỉ trích.

Ừ, dù sao chỉ là cảm thấy có chút kỳ lạ. Ô Tinh Tinh nghĩ trong đầu.

---

Tùy Ly cũng cảm thấy có chỗ quỷ dị.

Người có tu vi cảnh giới cao có thể áp chế người cảnh giới thấp, nhưng người cảnh giới thấp mặc kệ làm như thế nào cũng không mạnh bằng cảnh giới cao được.

Gần đây thay đổi trên người Ninh Dận, mọi người đều thấy rõ ràng.

Vì sao đột nhiên, lại không kịp đề phòng với sự tấn công của một tên tà tu? Còn bị thương nghiêm trọng như vậy.

Trừ phi, gần đây tu vi của ông ta tăng lên, vốn cũng không phải thuộc về ông ta.

Tùy Ly không nhịn được nhíu mày.

Là tiên nhân phá giới hạ xuống sao?

Ninh Dận thành độ chứa của tiên nhân?

Hình như chỉ có cách nói này mới có thể nghĩ thông suốt được.

Nhưng Ninh Dận biểu hiện cũng quá rõ ràng. Tu vi trở nên mạnh mẽ che mất sự tỉnh táo của ông ta?

Trong này còn có rất nhiều chỗ không đúng, nhưng nhất thời không thể nghĩ ra được.

Tùy Ly và Ô Tinh Tinh không động đậy, cũng không có chút phản ứng đối với lời hô đầu hàng của Quý Viên. Nhưng những người còn lại thì lập tức hành động.

Bọn họ đều là xông lên phía trước cứu Ninh Dận.

"Nhanh, nhanh, bày trận!"

Mấy ngày trước cũng còn bình thường, hôm nay Quý Viên vừa xuất hiện, rồi đến Ninh Dận bị thương, lập tức đám tu sĩ biểu hiện ra sự hốt hoảng giống như rắn không đầu.

Bọn họ có thói quen dựa vào người có tu vi cường đại giải quyết tất cả phiền phức, khi tu vi không có ích, bọn họ cũng không biết làm như thế nào.

Trái lại là Tùy Ly, bởi vì hắn từng có trải qua ở Tuyết quốc, còn ở bên cạnh Tân Ngao học tập được một ít, cho nên nhìn ra chiến trường đã rối loạn.

"Cờ lệnh đang ở trong tay người nào?" Tùy Ly trầm giọng nói.

Tu sĩ bên cạnh hắn hơi dừng chân lại, có chút không tưởng tượng được nhìn hắn, đại khái không nghĩ đến, đã lúc này, Tùy Ly đạo quân còn hỏi chuyện cờ lệnh.

Mặc dù người này khiếp sợ, nhưng vẫn lắp bắp nói: "Chắc là ở trong tay Thiên Nhất môn, Huyền Băng lâu."

Tùy Ly hơi nhớ lại một chút.

Hai tông môn này cũng không có danh tiếng lớn gì.

Chẳng lẽ bọn họ cho rằng cờ lệnh tùy tiện giao cho mấy đệ tử, cờ tung bay theo gió, tìm đúng phương hướng là được.

Tùy Ly dõi mắt nhìn lại, rất nhanh tìm được vị trí của đệ tử Thiên Nhất môn, hắn cũng không nói nhảm, vẫy tay môt cái.

Cờ lệnh nằm trong tay đệ tử Thiên Nhất môn bỗng nhiên không bay theo gió, cờ lệnh rời tay, bay đến chỗ Tùy Ly.

Bình Luận (0)
Comment