Pháp Âm môn yên lặng trong chốc lát, nói: "Ngươi nghĩ thử đi, nếu như không phải có quan hệ với Ô cô nương, Tùy Ly đạo quân sẽ dốc sức mạo hiểm trong trận chiến này sao? Đạo quân nguyện ý ra tay, không phải trong lòng ta và ngươi cũng có một chút suy đoán rồi sao?"
"Lời này có ý gì?"
"Ha ha, vẫn chưa hiểu rõ sao? Tiên nhân trên trời sao có thể khoanh tay đứng nhìn, ngồi nhìn đạo quân rơi vào trong hoàn cảnh nguy hiểm.”
"Nhưng đã mấy năm không thấy tung tích của tiên nhân, bọn họ thật sự có thể hiện thân giúp đỡ giới Tu chân sao?"
Vấn đề này không có người nào trả lời được, nhưng không thể không nói, nghe được lời như vậy của Pháp m môn, trong lòng mọi người cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Có lẽ... Có lẽ sẽ có tiên nhân hạ xuống đi?
Đảo mắt đến ngày hôm sau.
Trong chiến trường không nhìn thấy bóng dáng của Ninh Dận.
Ngày gần đây Ninh Dận kiếm tôn ra sức lớn vì giới tu chân, có thể nói là phấn đấu quên mình, đứng ở phía trước, tiêu diệt vô số tà tu.
Vốn dĩ trong giới tu chân lấy sức mạnh bàn địa vị, cho nên không ít tu sĩ dần sùng bái Ninh Dận. Hôm nay Ninh Dận bị thương, còn làm cho nhiều tu sĩ xúc động cảm khái.
“Là do gần đây quá mệt mỏi, lúc này mới làm cho linh lực hao hết, mới trúng ám toán của tà tu!"
“Chỉ là trước mắt không có thời gian đi thăm kiếm tôn."
"Cũng không biết một kích kia có lợi hại hay không...."
Mọi người âm thầm nghị luận, không lâu lắm thấy Qua Dạ Tinh, vội vàng tiến lên hỏi thăm.
Khí chất của Qua Dạ Tinh vốn lạnh lùng, vào lúc này ngũ quan âm trầm, không cười, càng làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Mọi người thấy sắc mặt này của hắn thì cảm giác không được tốt.
Quả nhiên...
Chỉ nghe Qua Dạ Tinh khàn khàn nói: "Các ngươi cũng đã thấy uy lực của ma đằng, chỉ còn một chút nữa, đã có thể xuyên thủng trái tim của sư tôn. Coi như không có bị thương đến tim phổi, vết thương do ma đằng tạo ra cũng rất khó khép lại, là thứ mà các loại linh dược không có cách nào giải quyết được."
Sắc mặt của mọi người không khỏi thay đổi theo, hỏi vội: "Vậy phải làm như thế nào đây? Thương thế kia... Chẳng lẽ không lành được."
Qua Dạ Tinh: "Sư tôn định dùng thiên địa linh khí lúc đột phá tới chữa vết thương bị ma đằng gây ra."
Mọi người lại thay đổi thành vẻ mừng rỡ: "Kiếm tôn muốn đột phá?"
Qua Dạ Tinh gật đầu.
"Vậy thì tốt rồi." Mọi người không nhịn được mở thở phào nhẹ nhõm, rối rít nói: "Lấy thiên phú trác tuyệt của kiếm tôn, chắc hẳn rất nhanh là có thể đột phá cảnh giới, vết thương cũng sẽ nhanh khỏi.”
Nếu Ninh Dận kiếm tôn từ đó không thể ra chiến trường được nữa, vậy lực lượng của tu sĩ chính đạo sẽ bị suy yếu đi rất nhiều, trong lòng mọi người đều không muốn chuyện này xảy ra!
Vì vậy, vào lúc này mọi người đều trông mong Ninh Dận có thể khá hơn.
Qua Dạ Tinh lại gật đầu, cảm ơn bọn họ đã quan tâm.
Mọi người nhìn Qua Dạ Tinh xoay người rời đi, nhỏ giọng thì thầm: "Từ sau khi Kiếm tông đại biến, Qua Dạ Tinh cũng trở nên lễ độ hơn."
"Tùy Ly đạo quân cũng thay đổi rất nhiều."
"Đúng vậy đúng vậy." Nói đến chuyện này, mọi người đều lập tức lấy lại tinh thần. Hôm nay sợ rằng còn phải cần Tùy Ly đạo quân chủ trì đại cuộc... Hai ngày nay tông chủ Phiêu Miểu tông và Phục Hi tông đều không xuất hiện, cũng không biết có phải cố ý tạo thế cho Tùy Ly đạo quân hay không?
Lúc đầu khi Nghệ Thăng đạo tôn của Phục Hi tông còn chưa xuất quan, tông chủ Phiêu Miểu tông là người chủ trì đại cuộc.
Bọn họ sao biết được, Nghệ Thăng đạo tôn bởi vì thân thể suy yếu, không có cách nào xuất hiện trước mặt mọi người, mà vị tông chủ của Phiêu Miểu tông thì chính là lạnh lùng ngồi xem Tùy Ly chiến đấu ở tuyến đầu.
Vị này chính là tiên quân chuyển thế, có hắn ở phía trước, sao cần sợ đại chiến chính tà? Trừ phi những tiên nhân kia không quan tâm đến sống chết của vị này.
Đã như vậy, Phiêu Miểu tông cần gì phải hao phí công sức chứ? Phiêu Miểu tông bọn họ có thể giữ gìn lực lượng.
Cứ như thế, Tùy Ly ở tiền tuyến bộc pháp ra thực lực mạnh mẽ.
Quý Viên cũng giống như nhắm vào hắn, cứ quấn lấy Tùy Ly đối chiến.
Tùy Ly rất bận rộn.
Người trong Phục Hi tông sợ Ô Tinh Tinh nhàm chán, còn hỏi nàng thích cái gì, có thể mua cho nàng.
Ô Tinh Tinh nghe thấy chỉ lắc đầu.
Tam trưởng lão lộ ra vẻ mặt hiền hòa. Ngày gần đây Ô Tinh Tinh không đi ra chiến trường với Tùy Ly nữa, thì chính là canh giữ bên cạnh đạo tôn, thay Tùy Ly làm tròn chữ hiếu đồ đệ.
Có lẽ bởi vì trên người nàng có kim quang, lúc đạo tôn ở gần nàng, ngay cả đau đớn khi thân thể yếu dần cũng được làm dịu đi rất nhiều.
Sao Tam trưởng lão có thể không cảm kích nàng được chứ?
"Trên trấn gần đây, còn có bán một ít mèo chó. Lúc trước ngươi đưa con linh hồ kia cho A Tiếu nuôi, sợ rằng ngươi sẽ nhàm chán, không bằng lại mua một con nữa?" Tam trưởng lão khuyên nhủ, giọng điệu rất là hiền hòa.
Để cho người bên ngoài Phục Hi tông nghe được, chỉ sợ không nhịn được kinh ngạc.
Vốn dĩ Ô Tinh Tinh muốn từ chối.
Nhưng bỗng dưng nhớ tới.
Ừ... Bọn họ không phải nói từ khi tà tu hoàng hành, rất nhiều bá tánh trong trấn đều bị hại sao? Nàng có thể... Đi cứu bọn họ không?
Vốn dĩ tiểu yêu quái không nghĩ đến chuyện này.
Nhưng có lẽ là ở Tuyết quốc thật lâu.
Nàng chính là Đế cơ Thái Dương của Tân Ngao.
Trên người Đế cơ vẫn phải gánh vác trách nhiệm hưng vong của quốc gia, không nói đến chuyện sau đó còn có mấy ngày làm "hoàng đế”, tiểu yêu quái cũng từ những người phàm kia, đặt chúng sinh vào trong tim, mà không xem người phàm như con kiến hôi trong giới tu chân.
"Ta có thể một mình đi trấn trên không?" Tiểu yêu quái hỏi.
Nàng không muốn kéo chân sau của Phục Hi tông, cho nên vẫn là phải hỏi rõ ràng những chuyện này.