"Hắn sẽ không." Đại trưởng lão chắc chắn nói.
"Phục Hi tông các ngươi thật sự không biết điều... Các ngươi thật sự xem mình là sư tôn bạn bè của tiên quân sao? Các ngươi xứng sao?" Tiên nhân vô cùng tức giận, từng chữ nói ra từ trong miệng ông ta giống như sấm đánh xuống.
Người có tu vi yếu đều ói máu tại chỗ.
Tứ trưởng lão cười ha ha một tiếng: "Vốn dĩ chúng ta cũng cảm thấy không xứng. Tiên quân là thân phận như thế nào? Chúng ta chỉ là chiếm vị trí trưởng bối thôi. Nhưng mà... Chúng ta nhìn tiên quân lớn lên. Tiên quân có đạo lữ, cũng đặc biệt dẫn đến để cho chúng ta gặp mặt. Ta không biết vị Ô cô nương là yêu quái gì. Dù sao thì tiên quân cũng đã mang đến cho chúng ta gặp mặt, ngay cả đạo tôn cũng công nhận. Như vậy nàng là đạo lữ của tiên quân, là thê tử của tiên quân."
Diệp Chỉ Quân lạnh nhạt tiếp lời: "Vốn dĩ tu sĩ tu hành là đang nghịch với trời. Chỉ là hôm nay, tiên nhân chính là trời này."
"Để cho tiên nhân chê cười, hôm nay chúng ta cả gan muốn làm sư trưởng bạn bè của tiên quân."
Đại trưởng lão khoát tay nói.
Thành trấn dưới núi đã hoang tàn.
Ô Tinh Tinh bước lên trên con đường đất, đất bùn ướt át làm dơ giày của nàng.
Gần đây nàng có học được một tiểu pháp thuật, hơi cúi đầu nhìn những vết bẩn kia muốn làm biến mất, nhưng mới vừa suy nghĩ đến thì lập tức đè xuống.
Nàng tiếp tục đi về phía trước.
Máu tươi trộn với bùn đất, từng ngày trôi qua, đã biến thành màu nâu khô khốc. Chất đống rất nhiều, đạp lên phát ra tiếng sền sệt.
Làm cho người ta khó chịu.
“Là Tà tu..." Ô Tinh Tinh nhỏ giọng nói.
Chờ không chờ đi vào trong trấn, xa xa Ô Tinh Tinh đã nhìn thấy một nhóm người mặc áo xanh.
Chính là tà tu.
Có người trong tay cầm dao lưỡi liềm, lớn hơn bốn năm phân so với binh khí bình thường nhìn thấy, lưỡi dao sắc bén, vừa dài vừa nhọn.
Ô Tinh Tinh chỉ nhìn thấy người nọ động cổ tay, dao lưỡi liềm kia nhẹ nhàng kéo theo một người.
Đó đã không thể gọi là người nữa.
Bên trong cái xác trống trơn, chỉ còn lại chút xương dính sát vào da, lúc này loáng thoáng có thể phân biệt đó là người.
Ô Tinh Tinh nhíu mày thật chặt, thiếu chút nữa ói ra.
"Bọn họ lấy máu của phàm nhân...Nuôi ma đằng." Ô Tinh Tinh yếu ớt nói.
Nói xong, nàng mới nghiêng đầu nhìn Nghệ Thăng đạo tôn.
Hơi có mấy phần tố cáo với trưởng bối.
Hằng năm Nghệ Thăng đạo tôn không phải là bế quan thì cũng chỉ là đang chuẩn bị bế quan. Lần này là lần hiếm gặp rời đi Phục Hi tông, xuống đến trấn của loài người thì càng khó gặp hơn.
Ông ngước mắt nhìn lại.
Nhìn rõ ràng nhà cửa bị tàn phá, đồng ruộng hoang vu.
Là ngăn cách với đời quá lâu sao?
Gặp lại tình cảnh thế tục như vậy, cuối cùng cảm thấy xa lạ. Giống như có một lớp bụi phủ lên hình ảnh.
Nghệ Thăng đạo tôn nhìn theo ánh mắt của Ô Tinh Tinh, rất nhanh, ông cũng nhìn thấy "da người" treo trên lưỡi liềm.
Đối với chuyện tà tu làm ác như thế nào, Nghệ Thăng đạo tôn cũng có nghe đồn.
Bọn chúng từ trong nhân gian chọn "người có căn cốt", hướng dẫn bọn họ tu tiên, vào tà đạo.
Nhưng trên đời này thiên tài nào nhiều như vậy?
Đối với đám người tà tu mà nói, những người có đủ tiền để cung phụng tà tu chính là người có căn cốt, chịu hi sinh tính mạng, chịu khổ chính là người có căn cốt.
Vậy còn sót lại là những người như thế nào?
Là phân bón của ma đằng.
Ma đằng lấy máu thịt làm thức ăn, những tà tu này không tìm được cái gì thay thế, vậy người chết chính là những người có "căn cốt này"
Tiên nhân đánh nhau, liên lụy người vô tội.
Quan viên tướng sĩ của dân gian không dám quản, phàm là thành trấn bị tà tu để mắt đến, bọn họ sẽ lập tức nhanh chóng rút lui, chắp tay nhường cả tòa thành cho người ta.
Chẳng lẽ hoàng đế không có chút cốt khí nào sao?
Có, nhưng cũng không nhiều.
So với thành trì cùng với bá tánh bên trong thành, hoàng đế còn ưỡn mặt, bái Quý Viên làm thầy.
Cứ như vậy.
Thảm trạng của nhân gian có thể tưởng tượng được.
Nghệ Thăng đạo tôn dõi mắt nhìn xa, xa xa nhìn thấy tà tu tiện tay bắt một người nam nhân trung niên.
Sau lưng nam nhân trung niên là một cái lều dùng cỏ tranh và gỗ miễn cưỡng dựng lên. Trong lều còn có rất nhiều người, bọn họ có đứng có ngồi, thấy vậy cũng không cảm thấy sợ hãi.
Có lẽ là không dám đi.
Bọn họ chỉ chết lặng mở to mắt, một trận gió đưa đến từng tiếng nói lẩm bẩm của bọn họ.
Bà lão lớn tuổi kéo bé gái ở bên cạnh nói: "Đừng sợ, đừng sợ, chờ ngươi có linh căn là tốt rồi, chúng ta cũng không cần hiến tế cho đại nhân." Nhưng bọn họ cũng thật sự không biết linh căn là vật gì.
Nghệ Thăng đạo tôn than nhẹ một tiếng, trong lòng có chút xúc động. "Sớm nên có tu sĩ chính đạo đến chỗ này trông coi một chút."
Nghệ Thăng đạo tôn trầm giọng nói. "Chắc là không đủ nhân lực để phân đến chỗ này."
Ô Tinh Tinh nói. Nàng sớm đã nghe nói, bởi vì quả thật muốn làm tà tu rất dễ dàng, cho nên khắp nơi đều là tà tu, còn tùy tiện không chết được...
Tông môn chính đạo thu nhận đệ tử, còn chú trọng thiên phú. Cho nên số lượng của tu sĩ chính đạo không kịp tà tu. Một cách tự nhiên, cũng không có bao nhiêu người đến các thành trấn làm chúa cứu thế.
Nói tới nói lui, vẫn là nên trách Quý Viên.
Ô Tinh Tinh âm thầm nhíu mày. Hắn ta cũng từng là người không có chút pháp lực nào, còn nữa, không phải hắn là tiểu quận vương sao? Như vậy phải càng biết sự khổ sở của những người dân này chứ.
Ô Tinh Tinh mới vừa nghĩ đến chỗ này, giọng nói của Nghệ Thăng đạo tôn lại vang lên: "Trốn sau lưng ta đi."
Ô Tinh Tinh muốn nói những tà tu kia không tổn thương được nàng, nàng cũng không sợ tình cảnh trước mắt.
Chỉ là nghĩ thử. Ô Tinh Tinh vẫn ngoan ngoãn lui nửa bước, trốn sau lưng của sư tôn.