Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 344

Chương 344 -
Chương 344 -

Ninh Dận nhàn nhạt nói: "Ngươi có phải đang suy nghĩ, đây là dùng pháp thuật gì không? Bọn tu sĩ các ngươi, trong ngày thường dời non lấp biển, ngự gió mà đi, đã thật sự xem mình là tồn tại chí cao vô thượng rồi? Pháp thuật tu chân giới, ở trong mắt bổn tôn, cũng chỉ là một thứ đồ chơi nhỏ... Ngươi không cần phải phí sức suy nghĩ, ta khoát tay dậm chân một cái các ngươi cũng chịu không nổi."

Bóng người của Diệp Chỉ Quân chậm rãi xuất hiện.

Nàng ấy khàn giọng nói: "Ngươi là thần tiên."

"Không sai. Còn có một người thông minh... Ồ? Ta nhìn thử một chút, thì ngươi có tuệ nhãn bẩm sinh."

Mà bên kia, Đại trưởng lão cũng phản ứng lại rất nhanh: "Mời thần lên người? Tiên nhân cớ gì nhập lên người Ninh Dận? Đi tới Phục Hi tông đại khai sát giới?

"Các ngươi biết không? Ta rất đau lòng. Tiên quân ở Phục Hi tông các ngươi, cuối cùng lại bị dạy thành bộ dạng phàm phu tục tử. Các ngươi sao có thể phụ lòng trời cao ban cho các ngươi?" 'Ninh Dận' lạnh giọng đổ tội.

"Như thế nào là phàm phu tục tử?" Đại trưởng lão hỏi ngược lại.

"Người có thất tình lục dục, có gì khác với phàm phu tục tử." Sắc mặt 'Ninh Dận' hơi khựng lại, "Các ngươi làm việc bất lợi, hôm nay ta tới, là vì trừng phạt các ngươi."

Từ trước đến nay đệ tử của Phục Hi tông đều là thiên chi kiêu tử, tuyệt đối không ngờ đến bọn họ ở trong miệng "tiên nhân" chính là con kiến hôi dễ dàng bị nghiền chết như vậy.

Mỗi người đều lộ ra vẻ tức giận.

Tức giận?

'Ninh Dận' nhìn rõ sắc mặt của bọn họ.

Bọn họ không nên xấu hổ sao.

Xem ra ông ta còn chưa thể hiện lực lượng đủ nhiều.

Sắc mặt 'Ninh Dận' trở nên càng lạnh lùng, lại giơ tay lên. Một ngọn núi rời mặt đất bay lên, xa xa treo trên đỉnh đầu của bọn họ, tạo thành một cái bóng mờ lớn ở dưới.

Uy áp thuộc về thần tiên cũng hạ xuống.

Còn mạnh gấp mấy lần so với Nghệ Thăng đạo tôn.

Sắc mặt của đệ tử Phục Hi tông trắng bệch, gần như là bị ép cho quỳ xuống.

'Ninh Dận' hỏi: “Các ngươi còn có một phương pháp bổ cứu. Bổn tôn biết được hôm nay Nghệ Thăng đạo tôn và con yêu quái kia ở chung một chút, các ngươi nhanh chóng truyền lời cho đạo tôn, bảo ông ta giết con yêu quái kia đi, bổn tôn sẽ tha cho các ngươi."

"Yêu quái? Yêu quái gì?" Đại trưởng lão nhíu mày thật chặt.

'Ninh Dận': "Các ngươi không biết? Nữ tử họ Ô gì đó, là một yêu quái."

Diệp Chỉ Quân chỉ vào ông ta: "Ngươi hồ ngôn loạn ngữ.”

'Ninh Dận' tuyệt đối không ngờ vẫn còn có một tu sĩ dám chỉ trích mình!

"Ngươi biết mình đang nói chuyện với ai không? Dám can đảm xúc phạm tiên thân. ta muốn dẫn ngươi đi, chế ngươi thành một cái lò bếp." 'Ninh Dận' lạnh lùng nói.

"Tại sao muốn giết Ô cô nương?" Đại trưởng lão bỗng nhiên ngắt lời.

"Trừ ma vệ đạo, không phải là chức trách của tu sĩ các ngươi sao?" Trên mặt 'Ninh Dận' có chút không kiên nhẫn.

Đại trưởng lão lắc đầu: "Không... Tiên nhân là muốn giết người Tùy Ly yêu. Sở dĩ muốn chúng ta truyền tin cho đạo tôn động thủ, là vì để cho Tùy Ly bất hòa với đạo tôn."

'Ninh Dận': "Đúng thế. Vốn dĩ tu sĩ phải tuyệt tình bỏ yêu, mới có thể phi thăng được, trong tu chân giới trăm năm của ngươi không có người nào phi thăng, chính lag bị những thứ tình cảm này làm hỗn loạn đạo tâm."

Trên mặt đệ tử Phục Hi tông có chút mờ mịt.

Đúng, đúng thế...

Trái lại tiên nhân nói cũng không sai.

Lúc trước Tùy Ly đạo quân là tu Vô Tình đạo, chỉ là sau đó mới thay đổi.

Xưa nay Đại trưởng lão nghiêm túc lạnh lùng.

Lúc này giọng nói của ông cũng vô cùng có khí phách: "Tu đạo, rốt cuộc là tu cái gì?"

"Ngươi có ý gì?" 'Ninh Dận' càng không kiên nhẫn.

Người này đứng ở trước mặt tiên nhân, còn nói nhảm như vậy?

'Ninh Dận' không vui, uy áp càng nặng hơn.

Mọi người chỉ cảm thấy khí huyết trong ngực cuồn cuộn, gây cốt bị đè ép mà phát ra tiếng rắc rắc.

Nhưng các đệ tử của Phục Hi tông cũng không tự chủ nghĩ.

Tu chính là tâm cảnh, tu chính là trường sinh, tu chính là công pháp...

"Từ thời chiến quốc, vô số tu sĩ vượt núi băng sông tìm tiên cầu sinh. Bọn họ tu cũng không phải là trường sinh, mà là mệnh của ta là nằm trong tay ta không phải do trời. Bọn họ nghịch thiên mà đi, tranh đấu với trời. Là người phàm bất khuất phản kháng với vận mệnh."

"Lấy thủ pháp vụng về như vậy, cướp đi thất tình lục dục của một người, từ đó ngay cả là làm người cũng không làm được." Đại trưởng lão gầm lên một tiếng: "Vậy hắn còn tu tiên làm gì?"

Trong lòng đệ tử Phục Hi tông chấn động một cái, linh đài thanh minh, nhất thời hoàn toàn tỉnh ngộ.

Sắc mặt của tiên nhân 'Ninh Dận' cao cao tại thượng thay đổi, dùng một loại giọng điệu không thể tin hỏi: "Ta chỉ là muốn các ngươi giết một con yêu quái... Ngươi nói như vậy, chính là không chịu?"

"Đúng vậy... Không chịu." Đại trưởng lão ngửa mặt lên nhìn thẳng vào ông ta.

Sau lưng 'Ninh Dận' đã có một hư ảnh từ từ bay ra.

Bọn họ biết, đó là bộ dạng vốn có của tiên nhân.

"Cần gì phải như vậy chứ? Ngươi có biết chỉ cần ta động một ngón tay thôi cũng có thể nghiền chết toàn bộ Phục Hi tông các ngươi không?" Trái lại 'Ninh Dận' chậm rãi nói.

Trong mắt đệ tử Phục Hi tông nhanh chóng lướt qua một chút sợ hãi, nhưng rất nhanh đã bị sự kiên định cứng rắn thay thế.

Phục Hi tông là tông môn đệ nhất.

Sao có thể không có ngạo cốt như vậy?

Coi như bọn họ đã nghe rõ, thì ra những người được gọi là tiên nhân này, đối xử với tiên quân chuyển thế là Tùy Ly đạo quân, cũng không tốt như vậy...

"Trên đời này, có chuyện có thể làm, có chuyện không thể làm." Nói lời này chính là Diệp Chỉ Quân.

Sắc mặt của 'Ninh Dận' càng khó coi hơn: "Yêu quái kia có liên quan gì đến các ngươi? Nếu giết nàng, vốn là một chuyện mọi người đều vui, không phải sao? Lại nói không được bao lâu, tiên quân có thể trở về thiên giới. Đây là các ngươi đang cản trở con đường quay về thiên giới của tiên quân. Các ngươi cho rằng tương lai hắn sẽ cảm ơn các ngươi sao? Sẽ không. Hắn chỉ biết chán ghét mấy người phàm tục các ngươi tự cho mình là đúng, tự chủ trương thôi."

Bình Luận (0)
Comment