Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 348

Chương 348 -
Chương 348 -

Đồng tử trông nom đại điện trơ mắt nhìn từng ngọn đèn sinh mạng tắt đi.

Cũng không biết đồng tử kia còn sống hay không.

Tam trưởng lão vội vàng nhịn sự đau buồn và căm hận xuống.

Bây giờ chuyện quan trọng chính là Ô Tinh Tinh trước mặt...

Chỉ là không đợi Tam trưởng lão mở miệng nói chuyện, Tùy Ly đã ba bước biến thành hai bước đi đến bên cạnh.

"Đi vào trước đã." Tùy Ly nói.

Giọng nói lạnh lẽo cương quyết.

Tam trưởng lão nhìn vào đôi mắt của hắn, nhất thời tỉnh táo hơn rất nhiều.

Môi của ông ta run rẩy, lúc này mới phát ra âm thanh: "Được... Đi vào trước."

Các đệ tử mờ mịt nhìn xung quanh, chỉ có thể nhìn mấy người bọn họ trở lại vào bên trong trước.

Theo cánh cửa khép lại, cấm chế có hiệu lực, tất nhiên các đệ tử cũng không nghe được động tĩnh bên trong.

"A Tinh nàng..." Tam trưởng lão mới vừa vào trong cửa, đã không nhìn được chỉ vào Ô Tinh Tinh mở miệng nói.

"Trước mắt không quan trọng." Tùy Ly cắt đứt lời của ông ta.

Tam trưởng lão không hiểu: "Nhưng mà sư bá của ngươi..."

Nói chung Tùy Ly cũng có thể đoán được tin tức truyền đến từ bổn tông Phục Hi tông. Hắn trầm giọng nói: "Có lẽ núp vào trong biên cảnh Yêu tộc có tác dụng, nếu vô dụng, như vậy tránh ở chỗ nào cũng có kết quả như thế thôi."

Tam trưởng lão đã suy sụp tinh thần rất nhiều, ông ta gật đầu một cái, khàn khàn nói: "Ừ."

Biên cảnh Yêu tộc ở bên trong tay Ô Tinh Tinh, lúc nào cũng có thể đi vào.

Dương Cửu chậm rãi tỉnh táo lại từ trong bi thương, nhẹ nhàng nói một câu: "Trốn vào trong gương Hoa Duyên thì sao?"

Đúng vậy.

Dù tiên nhân có bản lĩnh lớn thế nào đi nữa, còn có thể phá vỡ pháp khí của phật môn sao? Bọn họ không sợ đắc tội với phật môn?

Ô Tinh Tinh lắc đầu: "Vậy ta không đi."

Không phải mỗi tiểu thế giới đều có Tân Ngao.

Lại đi đến một thế giới xa lạ, một mình vượt qua mười mấy hai mươi năm, còn không bằng đồng sinh cộng tử với người Phục Hi tông.

Ô Tinh Tinh lặng lẽ than thở.

Nơi này có quá nhiều người ràng buộc nàng ở lại.

Tùy Ly cẩn thận hỏi Tam trưởng lão, tin tức Phục Hi tông truyền đến còn có cái gì.

Tam trưởng lão nói chuyện đèn sinh mệnh tắt ra.

"Sau đó ta gửi tin tức về, Nhị trưởng lão và đạo tôn đều không đáp lại.... Ta tính quẻ nhìn thử." Tam trưởng lão siết chặt bàn tay: "Hình như Phục Hi tông sẽ dần dần biến mất trong thế gian này, không tìm được chút dấu vết nào."

Tam trưởng lão vừa nói xong.

Nhất thời bên trong phòng vô cùng yên tĩnh.

Ô Tinh Tinh kinh ngạc nói: "Sư tôn vội vàng trở về Phục Hi tông, là khi đó cũng nhận được tin tức tông môn sao?"

Tam trưởng lão cũng ngẩn ra, sắc mặt ảm đạm, khí tức cũng yếu ớt hơn rất nhiều.

Ông ta nói: "Chắc là vậy."

Ô Tinh Tinh lại suy nghĩ đến bộ dạng lúc đó của Nghệ Thăng đạo tôn.

Khi đó quả thật... quả thật không nhìn ra được một chút khác thường nào từ ông, ngay cả giọng nói cũng vô cùng ôn hòa, không có chút nóng nảy nào.

Thậm chí trước đó ông còn đưa nàng về rồi mới đi.

"Tại sao đạo tôn không chờ một chút, chờ chúng ta cùng nhau trở về Phục Hi tông?" Dương Cửu lẩm bẩm nói.

Nhưng hình như câu trả lời cũng hết sức rõ ràng.

Nghệ Thăng đạo tôn biết chuyến đi lần này vô cùng khó khăn, cho nên không cần phải thêm mấy tính mạng vào,

Ô Tinh Tinh nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, luôn cảm thấy cổ họng tắc nghẽn, giống như sau cơn mưa, không khí trở nên sềnh sệch.

"Ta chỉ muốn biết, chúng ta lập tức quay về, vẫn còn kịp chứ?" Tam trưởng lão cắn răng nói.

Tùy Ly không thay đổi nói: "Không kịp."

Tam trưởng lão còn chưa bỏ ý định: "Nếu là để cho Kim Thiền tông, Phiêu Miểu tông, Pháp m môn... Rất nhiều tu sĩ..."

Tùy Ly nhìn ông ta, cặp mắt giống như đầm sâu, thâm trầm, lạnh như băng, giống như có thể hút người ta vào bên trong.

"Chắc trong lòng sư thúc cũng rõ ràng, ở trước mặt tiên nhân, bọn họ nào dám ra tay. Không nói đến Phiêu Miểu tông còn đang chờ ngày Phục Hi tông ta thất thế."

Nhìn qua Tùy Ly cực kỳ tỉnh táo.

Nhưng Ô Tinh Tinh cảm thấy hắn giống như bị rút đi thứ gì đó.

Chỉ nhìn hắn như vậy, sẽ có một loại cảm giác thở không nổi.

"Đúng vậy... Ta rất rõ ràng..." Tam trưởng lão rung giọng nói: "Ta chỉ là không cam lòng, không cam lòng..."

Dương Cửu chịu đựng không khí căng thẳng làm cho người ta hít thở không thông này, buộc miệng nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta chỉ như vậy... Chờ cho đến khi tin dữ của người cuối cùng trong tông môn truyền đến sao?" Hắn ta nói xong, không nhịn được quay đầu nhìn Tùy Ly.

"Vì sao những tiên nhân kia lại làm như vậy, đạo quân có biết không? Rốt cuộc bọn họ là tới đón đạo quân về trời, hay là, hay là có ác ý?" Cuối cùng Dương Cửu cũng can đảm hỏi ra nghi ngờ lớn trong lòng.

Đối với tu sĩ mà nói, địa vị tiên nhân chính là cao không thể leo đến.

Ngày xưa bọn họ nào dám bàn luận sau lưng tiên nhân?

Nhưng hôm nay cũng không để ý nhiều như vậy.

Tiên nhân, tiên nhân.

Hôm nay đọc hai chữ này, Dương Cửu đã không còn kích động kính ngưỡng nữa.

Chỉ còn lại tức giận và ngạc nhiên nghi ngờ.

"Lời này của ngươi là có ý gì? Sao Tùy Ly có thể biết được?" Tam trưởng lão khó chịu lắc đầu nói: "Đã đầu thai đến kiếp khác, sao còn trí nhớ của kiếp trước? Tất nhiên cũng không hiểu rõ những tiên nhân này là muốn làm gì."

Tùy Ly đột nhiên nói: "Ta đi đến Kiếm tông một chuyến."

"Kiếm tông?"

"Ninh Dận có thể mời tiên nhân nhập vào người. Hôm nay ông ta dưỡng bệnh không đi ra, không phải rất trùng hợp sao?" Tùy Ly càng nói, sắc mặt càng khó coi.

Tam trưởng lão cũng không phải là người ngu, trái tim của ông ta trầm xuống, cũng nghĩ đến chỗ Tùy Ly nghĩ.

"Ngươi đi một mình?" Tam trưởng lão vội hỏi.

"Chỉ có một mình ta có thể đi." Tùy Ly nói: "Mặc kệ những tiên nhân kia có tính toán gì, sẽ không giết ta. Nếu là có thù với ta, cần gì phải đưa ta đến Phục Hi tông? Lúc ta đi đến đời này thì đã có thể giết chết ta rồi."

Bình Luận (0)
Comment