"Hôm nay ta chính là sử dụng thuật của Kiếm tông." Giọng nói của Ô Tinh Tinh trong trẻo mà có lực: "Ngươi nhớ kỹ, kiếm hồn trong miệng ngươi có tên là Nhiêu Băng Vận! Từng là kiếm tu có thiên phú nhất của Kiếm tông!"
Nói xong.
Kiếm chiêu của tàn hồn, cùng với kiếm chiêu của Ô Tinh Tinh dung hợp lại cùng nhau.
Đất rung núi chuyển.
Vang lên tiếng ầm ầm vang dội.
---
Trời đất yên tĩnh.
Giống như lúc kiếm vung xuống, trời đất cũng trở về lúc sơ khai.
Bên tai mọi người dần dần khôi phục được một chút âm thanh.
Đầu tiên là tiếng gió.
Lại là tiếng hít thở của nhau.
Cuối cùng ngũ giác cũng trở lại.
Bọn họ vội vàng tập trung lại, nghe cả nước miếng trong miệng cũng không kịp nuốt xuống, đã vội vàng nhìn sang vị trí của "tiên nhân"...
Người nọ...
Người mặc quần áo của Phiêu Miểu tông, mời tiên nhân nhập vào người.
Bị bổ làm hai nửa, đan điền cũng bị nghiền thành bụi vụn.
Một đoàn khói màu xanh da trời, bay lên từ thi thể, lượn lờ xung quanh.
Mọi người lập tức hít sâu một hơi, đầu óc giống như bị đình trợ, ngay cả một chút âm thanh cũng không phát ra được.
Tam trưởng lão còn có chút lí trí, lẩm bẩm nói: "Thần hồn của tiên nhân bị chém ra? Mặc dù nhìn qua, chắc chỉ có một phần ba. Phần còn lại thì vẫn ở tiên giới?"
Ô Tinh Tinh chậm rãi thở hắt ra, thu tư thế lại.
Cánh tay truyền đến từng trận bủn rủn.
Nàng chậm rãi đi về phía trước, vô số thanh kiếm cũng đi theo nàng.
Mọi người trơ mắt nhìn nàng đi tới bên thân thể kia, giơ tay lên chạm vào đoàn sương mù màu xanh, nhất thời sương mù kia tiêu tán trong trời đất, không tìm được chút dấu vết nào.
Cùng lúc đó, thiên đình, ở Tứ trong thiên.
Một người đột ngột phun máu ra, không chịu khống chế mà ngã quỵ xuống.
Mà tiên đồng ở một bên thì vội vàng đỡ hắn ta lên: "Chân nhân! Chân nhân xảy ra chuyện gì?"
Chân nhân ngã ngửa xuống đất, chỉ kịp miễn cưỡng nói: "Đi, đi Ngũ trọng thiên... Không, đi Bát trọng thiên, cầu kiến tiên quân Minh Diệc, báo cho biết, báo cho biết chuyện đã có biến. Thanh Nguyên tiên quân đã, đã tìm lại được Thất Sát kiếm, rơi vào trong tay một nữ tử. Giết không được."
Nói xong, lập tức tắt thở.
Tiên đồng bị dọa đứng ngẩn ra tại chỗ, hồi lâu không dám nhúc nhích.
Mấy năm qua thiên đình đều vô cùng hòa bình.
Trừ chuyện Thanh Nguyên tiên quân chậm chạp không về, cũng không có chuyện phiền muộn gì?
Các tiên nhân sống an nhàn đã quen, chỗ nào nhìn thấy tình cảnh thế này.
Huống chi coi như là tiên nhân ở Nhất trọng thiên, đi xuống nhân gian cũng đủ để cho những tu sĩ kia sợ hãi... Sao tiên nhân của Tứ trọng thiên sẽ rơi vào kết quả thế này?
Tiên đồng nơm nớp lo sợ, nhất thời có một loại ảo giác có kẻ địch muốn đánh đến chỗ này.
Hắn ta vội vàng lắc đầu, quăng đi ảo giác này, lúc này mới vội vàng lấy thủ lệnh của chân nhân, cầm chặt trong tay rồi đi đến Bát trọng thiên.
Nhân gian.
Mọi người trơ mắt nhìn đoàn thần hồn kia biến mất...
Hồi lâu sau, bọn họ mới lấy được giọng nói của mình.
Người mở miệng đầu tiên chính là đệ tử Kiếm tông: "Đó... Đó đúng là thiên tài Kiếm tu vô cùng lợi hại của Kiếm tông ta."
Bọn họ do dự một chút, xá một lạy về phía tàn hồn của Nhiêu Băng Vận: "Bái kiến tiền bối."
Bởi vì cũng không rõ bối phận, cho nên cũng chỉ xưng hô như vậy mà thôi.
Lúc trước tu sĩ đi vào Kiếm mộ, cũng từ từ nhớ lại một chút: "Có phải là tiền bối ở bên trong rừng bia mộ hay không?"
"Viên xá lợi mới vừa rồi, là xá lợi của Uổng Chân pháp sư đi? Kim Thiền tông lại không mang thứ này về sao?”
Bọn họ nói xong, vội vàng quay đầu nhìn đệ tử của Kim Thiền tông.
Thứ đồ quan trọng như thế, lại không mang đi?
Đệ tử Kim Thiền tông sửng sốt, vội nói: "Chắc là Phật tử tặng cho Ô cô nương. Nếu do phật tử tặng, sau đó sử dụng như thế nào, đều là chuyện của Ô cô nương."
Kim Thiền tông nợ Ô Tinh Tinh rất nhiều, trước mắt tất nhiên hạ thấp tư thái.
Hơn nữa... Tuyệt đối không thể làm rối loạn đạo tâm của phật tử nữa.
Thật tốt.
Thứ tốt gì cũng cho Ô Tinh Tinh!
Người Kim Thiền tông thật rộng lượng!
Trên mặt mọi người đều có chút hâm mộ ghen tị.
Nhất là bây giờ.
Lúc này mọi cảm mới cảm thấy nghĩ mà sợ.
Có người chỉ vào Ô Tinh Tinh, rung giọng nói: "Ngươi ngươi cùng với người Kiếm tông, giết tiên nhân! Các ngươi giết tiên nhân!"
Đúng vậy...
Mọi người hoảng hốt thầm nghĩ, các nàng lại dám ra tay với tiên nhân, chuyện này, chuyện này cũng quá đáng sợ, chuyện này quá... Phạm thượng rồi!
Bọn họ trực tiếp khiếp sợ vô cùng, trong lúc nhất thời khó mà miêu tả tâm trạng của mình.
Sắc mặt đệ tử Kiếm tông thay đổi, vừa định nói, vậy cũng chỉ là một đạo tàn hồn thôi!
Tàn hồn có thể làm gì?
Không liên quan gì đến Kiếm tông chúng ta!
Giết tiên nhân là hành vi cá nhân của Ô Tinh Tinh!
Bọn họ suy nghĩ rất nhiều ở trong đầu, lại nghĩ tới mới vừa rồi Ô Tinh Tinh khen bọn họ như thế nào.
Lúc Nhiêu Băng Vận sử dụng một kiếm kia, bọn họ sợ đã đắc tội tiên nhân?
Không.
Một khắc đó, trong lòng bọn họ là sự tự hào mênh mông vạn trượng.
Vốn dĩ kiếm tu của Kiếm tông đúng là giỏi nhất trên đời!
Đệ tử kiếm tông hai mắt nhìn nhau, khẽ cắn răng, nhận xuống cái nồi này!
Dĩ nhiên ngoài miệng vẫn giải thích một chút: "Ai nói đây là tiên nhân? Lực lượng của người phàm của thể trảm tiên nhân sao? Nói ra ai tin?"
Những người còn lại cũng trầm mặc.
Trái lại cũng có đạo lý...
Nhưng mà động tĩnh mới vừa rồi, nói không phải tiên nhân, ai sẽ tin?
Đệ tử kiếm tông đã không lòng thì thôi, đã làm thì làm cho đến cùng, nói: "Ta thấy người của Phiêu Miểu tông vô cùng to gan, ban ngày ban mặt dám tập kích Phục Hi tông... Đây là làm loạn giới tu chân!"
Những người còn lại đều trợn to mắt.
Có chuyện như vậy nữa?