... Hình như nói như vậy cũng không co sai.
Nếu không sao tiên nhân không hạ xuống ngươi khác, hết lần này đến lần khác lại chọn Phiêu Miểu tông!
Mọi người càng nghĩ càng căng thẳng.
Trước có Ninh Dận, sau có Tùy Ly.
Từ sau khi Tùy Ly nhận công việc dẫn dắt trên chiến trường, rất ít gặp lại trưởng lão của Phiêu Miểu tông. Có phải bọn họ cố ý giữ gìn lực lượng, bọn họ lại đã sớm ở trong bóng tối đạt thành hiệp nghị gì đó với tiên nhân?
Nghĩ như vậy, nhất thời bầu không khí trở nên yên tĩnh, lại không có người chỉ trích Ô Tinh Tinh can đảm ra tay với tiên nhân.
Tam trưởng lão thấy vậy chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng không nhịn được có mấy phần châm chọc.
Tu chân tu tâm, nhưng lại có mấy người thật sự có thể tu tâm? Cho dù là giới tu chân, cũng không phải là phe phái mọc như nấm, tranh quyền đoạt lợi sao.
Cũng trách Phiêu Miểu tông ỷ mình là tông lớn, hoàn toàn không cần cẩn thận làm việc.
Nếu không ở chỗ này có mấy đệ tử Phiêu Miểu tông, lên tiếng dẫn dắt dư luận... Chưa chắc đã tùy tiện kết thúc như thế này.
Không biết ai dẫn đầu, nhỏ giọng nói: "Theo ta thấy, phải đi trước đổ tội quản lý đệ tử không được cho Phiêu Miểu tông."
"Đúng vậy..."
Những người còn lại cũng gật đầu.
Có có một ít người thông minh, nhưng đến cùng vẫn trẻ tuổi, chỗ này không đến lượt bọn họ nói chuyện, cho nên chỉ ngoan ngoãn nghe lời trưởng bối trong tông môn.
Bọn họ lần lượt xá lạy Ô Tinh Tinh, sau đó vội vàng rời đi.
Nói nhảm, lúc này không đi, chờ đến khi nào?
Lỡ như lát nữa lại có một tiên nhân được mời đến... Vậy chẳng phải chặn đánh tất cả mọi người sao? Dù cho bọn họ là người đứng xe, nhưng sự cao cao tại thượng, sát phạt quyết đoán của tiên nhân, ai cũng đừng nghĩ chạy thoát. Cũng chỉ tiện tay giết chết thêm mấy người mà thôi.
Đệ tử kiếm tông có chút do dự, liếc nhìn tàn hồn kia, quay đầu nói với Ô Tinh Tinh: "Ô cô nương, không bằng chúng ta ở lại chỗ này canh phòng một chút..."
Ô Tinh Tinh lắc đầu.
Tam trưởng lão cũng không đồng ý.
Hiềm nghi trên người của Ninh Dận kia còn chưa giặt sạch, ai cần Kiếm tông vào lúc này làm người tốt chứ?
Đệ tử Kiếm tông còn muốn nói gì đó, lại thấy đệ tử của Kim Thiền tông tiến lên một bước, nói: "Không cần làm phiền đệ tử Kiếm tông, Kim Thiền tông thiếu Ô Tinh Tinh và Phục Hi tông rất nhiều, cứ để Kim Thiền tông chờ ở chỗ này đi.”
Dù sao bọn họ là đệ tử phật môn, pháp môn tu hành khác một trời một vực với các đại tông khác.
Nói đơn giản, coi như bọn họ tu hành viên mãn, tương lai sau khi phi thăng cũng không bị thiên giới quản thúc nhiều. Cho nên nói, có một ít phật tu cũng không sợ người của thiên giới.
Tam trưởng lão suy nghĩ gì đó, không nói gì.
Gần mười đệ tử của Kiếm tông cũng chỉ có thể gật đầu rồi rời đi.
Ai, bọn họ còn chưa nhìn cẩn thận vị tiền bối kia một chút. Cũng còn chưa lãnh hội hết phong thái của tiền bối. Quan trọng nhất chính là... Kiếm chiêu thượng cổ! Hiện tại muốn bắt chước cũng không thể bắt chước được!
Đệ tử Kiếm tông tràn đầy tiếc nuối rời đi.
Đi không xa thì nhận được tin từ tông môn.
"Sao lại ngây người ra đấy không đi?"
"Tông môn truyền tin tức đến, nói Tùy Ly đạo quân đột nhiên tiến vào Kiếm tông của ta, thừa dịp Tông chủ bị trọng thương, lấy tính mạng của tông chủ!"
"Cái gì?!"
Các đệ tử nhanh chóng thay đổi sắc mặt, cắn răng oán giận nói: "Sao Tùy Ly đạo quân lại có thể làm như vậy.
"Nếu không chúng ta quay lại, cũng bắt người của Phục Hi tông?"
Cuối cùng bọn họ cũng không dám làm bậy.
Lúc nãy Ô Tinh Tinh mới khen ngợi Kiếm tông nữa...
Ô Tinh Tinh cũng có thể đối xử Kiếm tông không giống với Ninh Dận kiếm tôn, sao bọn họ không thể làm được chứ?
"Đi thôi! Về Kiếm tông trước!"
Lúc này các tu sĩ còn lại thì đúng là đi Phiêu Miểu tông.
Dĩ nhiên, bọn họ không phải thật sự đi hỏi tội.
Dù sao mấy trưởng lão của Phiêu Miểu tông cũng không phải là người ăn chay, hơn nữa hôm nay tông chủ của bọn họ cũng ở đây.
Bọn họ cũng chỉ là bày ra tư thái, tránh thoát hiềm nghi.
Mà bên này Tam trưởng lão mới có cơ hội hỏi: "Tàn hồn của Kiếm tu này tại sao lại ở chỗ ngươi? Tại sao lại nghe hiệu lệnh của ngươi? Còn có xá lợi kia..."
Ô Tinh Tinh nói: "Đó là xá lợi của Uổng Chân pháp sư, ông ấy và tiền bối kiếm tu Nhiêu Băng Vận là tri kỷ. Người của Uổng Chân pháp sư ở chỗ nào, tiền bối kiếm tu ở chỗ đó. Cho nên, trước đó ta lấy xá lợi, tất nhiên tàn hồn của tiền bối kiếm tu cũng đi ra từ trong túi trữ vật. Tu tập kiếm pháp là bản năng của bà ấy, không cần hiệu lệnh. Lúc trước Vô Tương Tử đưa xá lợi cho ta, tàn hồn cũng không có chỗ an trí, vì vậy Qua Dạ Tinh cũng đưa tàn hồn cho ta. Đúng lúc hôm nay dùng đến.”
Tam trưởng lão tràn đầy xúc động nói: "Lúc trước ở trong kiếm mộ, duy chỉ có ngươi là nhận được cơ duyên, lại chỉ có ngươi và Tùy Ly là mang thư của Uổng Chân pháp sư cho kiếm tu Nhiêu Băng Vận đúng không? Cho nên kết một thiện duyên, mới có kết quả của ngày hôm nay..."
Ô Tinh Tinh còn bổ sung thêm: "Còn có túi trữ vật của sư thúc, nếu không cũng không chứa nổi nhiều đồ như vậy."
Tinh thần căng thẳng của Tam trưởng lão được xoa dịu một chút, nhất thời càng cảm khái hơn: "Đúng thế..."
Phục Hi tông đối tốt với Ô Tinh Tinh, hôm nay nàng lại chăm sóc lại cho người Phục Hi tông.
Ở một bên Dương Cửu từ trong rung động tỉnh hồn lại: "Chẳng qua chưa từng nghĩ đến, Thất Sát kiếm lại có uy thế như vậy! Không biết dùng để chém ma đằng thì như thế nào?"
Tam trưởng lão nói: "Sợ rằng là không được. Sớm có lời đồn, nói ma đằng chính là thượng cổ lưu truyền xuống, Nếu đều là vật thượng cổ, sợ rằng khó mà chế ước lẫn nhau."