Dương Thập khó tránh khỏi thất vọng.
Tâm trạng Dương Cửu rất kém, nghe vậy chỉ nói: "Trước mắt nào còn tâm tư đi quản thứ tà tu kia?"
"Được rồi, trước mắt cũng đã đi đến bước này rồi, nếu lúc này sa sút, tu luyện của những năm này không phải uổng phí sao?" Tam trưởng lão tức giận nói.
Lúc trước người kích động nhất là ông ta, khó mà nhịn tức giận xuống cũng là ông ta. Nhưng khi thấy từng tiểu bối đều lộ ra vẻ sa sút. Trái lại Tam trưởng lão cố gắng chống đỡ lên.
Các đệ tử đứng thẳng lưng, lên tinh thần.
Nhưng mà...
Tiếp theo nên làm gì đây, vẫn là một vấn đề nhức đầu.
"Chúng ta cứ chờ như vậy? Chờ đạo quân trở về sao?" Đệ tử hỏi.
Phục Hi tông làm đại tông đệ nhất quá lâu, lúc trước rất ít có người dám can đảm xúc phạm. Cũng chính bởi vì như vậy, đụng phải biến cố thế này, các đệ tử không tránh khỏi tỏ ra luống cuống.
"Trở về Phục Hi tông." Tam trưởng lão cắn răng nói.
“Nhưng chỉ sợ đụng phải tiên nhân..."
"Lần trước là sợ. Nhưng mới vừa rồi các ngươi cũng nhìn thấy đó, coi như chúng ta không trở về, tiên nhân cũng sẽ tự mình tìm đến. Trong giới tu chân, người nào không thể làm cơ sở ngầm của tiên nhân? Chỉ sợ tiếp theo, tiên nhân sẽ hứa hẹn với bọn họ, chém giết tà tu vì tu chân giới. Điều kiện trao đổi chính là muốn giới tu chân không còn Phục Hi tông nữa..."
"Bọn họ dám?
"Vì sao bọn họ không dám?"
"Trước đưa tin cho Tùy Ly đi, dù sao cũng phải báo cho hắn một tiếng... Chuyến đi lần này của hắn hơn phân nửa là không hỏi được gì. Nếu chúng ta có thể trở về tông môn tìm được một chút manh mối, mới biết được cách xử lý tiếp theo." Tam trưởng lão do dự hỏi: "A Tinh... Tốt hơn là ngươi đi theo chúng ta? Ý ngươi thế nào?"
Ô Tinh Tinh cũng lộ ra vẻ do dự.
Chẳng qua hôm nay nàng không phải là sợ nguy hiểm...
"Ừ, đi thôi! Ta bảo vệ các ngươi!" Tiểu yêu quái vỗ ngực nói.
"Được." Trên khuôn mặt tiều tụy của Tam trưởng lão có chút ý cười.
Không ai cảm thấy Ô Tinh Tinh là đang mạnh miệng.
Bọn họ muốn trở về Phục Hi tông, trái lại người Kim Thiền tông không tiện đi theo, chỉ tiễn bọn họ đi xa một chút, sau đó nhìn thấy Tam trưởng lão điều khiển ngọn núi này, đi về phía Phục Hi tông.
"Phục Hi tông gặp tập kích, sớm muộn gì cũng truyền khắp giới tu chân..." Tam trưởng lão than thở một tiếng, che giấu bi thương trong mắt, khom người đỡ bia đá trước sơn môn.
Trên bia đá ghi ba chữ to "Phục Hi tông".
Nhưng hôm nay đã bị đánh làm hai nửa, chữ phía trên không có cách nào nhận ra nữa.
Bía đá là do ngọc Đông Lăng chế thành.
Ngọc có linh, sau khi bể rất khó phục hồi lại như cũ.
Tam trưởng lão giơ tay lên, rót nhiều linh lực vào, mới khó khăn lắm phục hồi lại bộ dạng ban đầu của bia đá, được tay của ông ta đỡ, vững vàng dựng ở chỗ đó.
“Tôn nghiêm của Phục Hi tông cũng không thể để cho người ta tùy tiện đạp bể." Tam trưởng lão thở ra một hơi, trong mắt tràn đầy ác liệt, dần đầu đi lên.
Nếu là tiên nhân còn chưa đi, cùng lắm thì ông là người đầu tiên chết vậy.
Ô Tinh Tinh thấy vậy, cũng vội vàng đi theo.
Nàng đè lồng ngực, chỉ cảm thấy chỗ này vô cùng khó chịu.
Màng vô cùng hy vọng, trở lại chủ phong, trên dưới Phục Hi tông giống như năm xưa vậy... Mọi người cũng sẽ không ưu thương như thế.
Ô Tinh Tinh không đi được hai bước đã dừng lại.
"Ngài không sao chứ?" Đệ tử Phục Hi tông vội vàng xông đến, đỡ Ô Tinh Tinh.
Ô Tinh Tinh lắc đầu, càng cảm thấy lồng ngực khó chịu.
Dương Cửu đi ở phía trước, nghe động tĩnh thì quay đầu lại: "Sao vậy?"
Đệ tử nói: "Suýt thì té."
Dương Cửu hít một hơi, vội vàng nói: "Có phải lúc trước giao thủ với người nọ bị thương rồi không?"
Ô Tinh Tinh mím môi, cũng không cảm thấy bị thương chỗ nào, nàng lại bước đi, muốn đi lên bậc thang.
Nhưng lúc này đột nhiên phế phủ lại ro rút.
Nàng hoàn toàn không nhịn được há miệng, theo bản năng phun ra thứ gì đó. Đỏ tươi, lập tức làm ướt một chút vạt áo.
Ô Tinh Tinh chớp mắt mấy cái, ngay cả trước mắt cũng hơi mờ.
Bên tai cũng trên nên ù ù rất nhiều.
Nàng hốt hoảng căng thẳng nói: "Ta ói tim ra sao?"
Dương Cửu phi nhanh đến bên người nàng, đỡ một bên khác của nàng: "Không ! Không phài! Chỉ là ói máu thôi..."
Tam trưởng lão cũng dừng bước chân lại, sắc mặt của ông ta cũng khó coi hơn, cắn răng, sau đó mới thở dài một hơi: "Ta sớm nên nghĩ đến. Giống như trẻ con cầm dao sắc , nếu như không bỏ chút trả giá, sao có thể điều khiến được dao sắc trên tay chứ? Chắc đây là cắn trả sau khi sử dụng Thất Sát kiếm. A Tinh, tu vi của ngươi vẫn không cao, khó mà điều khiển được thanh kiếm này."
Ô Tinh Tinh lắc đầu, lại xoa tai, lúc này mới nghe rõ ràng được lời của Tam trưởng lão.
Nàng có mấy phần nhục chí, rũ bả vai xuống.
Mới vừa rồi nàng còn nói bảo vệ mọi người!
Tam trưởng lão thấy nàng bị suy sụp tinh thần như thế.
Vốn dĩ thiếu nữ đã vô cùng xinh đẹp. Lúc này bên mép dính chút máu, giống như một đoá hoa lúc nào cũng có thể bị gió mưa làm nát.
"Ngươi không cần lo lắng chuyện khác, người Phục Hi tông không dễ chết hết như vậy đâu." Tam trưởng lão vội hỏi nàng: "Trên người ngươi còn có chỗ nào bị đau nữa không? Có ăn Ích Nguyên đan, Hồi Linh đan không?"
Ô Tinh Tinh gật đầu: "Ăn."
Tam trưởng lão vội vàng lấy đan dược khôi phục linh khí và huyết khí từ trong túi trữ vật ra.
Ô Tinh Tinh nhận lấy, cũng không khách khí, một hơi ăn hết.
Ừ, có chút nghẹn.
Nếu uống thêm linh tuyền thì tốt rồi.
Lúc ngẩng đầu lên, phát hiện mọi người đều nhìn mình.
Ô Tinh Tinh nghi ngờ nhìn bọn họ, cẩn thận hỏi: "Sao vậy? Nhìn ta giống sắp chết rồi sao?"
Tam trưởng lão tỉnh hồn lại, lập tức nói: "Sao có thể?! Không chết được!"