Đệ tử Phục Hi tông ngượng ngùng nói: "Chỉ là lần đầu tiên thấy người ăn đan dược lại như ăn cơm uống nước... ăn nhiều như vậy, cũng không biết có thể tiêu hóa được không."
Lúc bọn họ còn trẻ suy nghĩ chưa chín chắn, cũng không phải chưa từng làm việc này.
Hậu quả chính là... Đau bụng muốn chết.
Những linh khí mãnh liệt kia giống như còn sống vậy, chui tới chui lui trong lục phủ ngũ tạng của bọn họ. Vận may không tốt, còn bị bệnh một trận.
Ô Tinh Tinh không để ý, khoát tay một cái: "Thói quen, không cần lo lắng cho ta."
Nàng uống máu Tùy Ly cũng đã uống có mấy phần kinh nghiệm rồi.
Cũng không biết bây giờ Tùy Ly như thế nào. Hắn có biện pháp với Ninh Dận hay không?
Ô Tinh Tinh cắn môi, chịu đựng sự mệt mỏi của thân thể, cùng với cảm giác nhột khi sức mạnh của đan dược vọt vào trong máu của nàng, tiếp tục đi về phía trước.
Tâm tư của mọi người đều không ở chỗ này, thấy nàng kiên trì cũng không khuyên nàng nghỉ ngơi.
Bọn họ chỉ là loáng thoáng đi ở phía trước, giống như bảo vệ Ô Tinh Tinh.
Nếu không thể lạm dụng Thất Sát kiếm...
Tất nhiên vẫn là do bọn họ bảo vệ Ô Tinh Tinh!
Cuối cùng, bọn họ cũng leo lên được chủ phong.
Khói mù vây quanh núi nhiều năm đã không còn, chủ điện bị phá hủy hơn một nửa đập vào mắt bọn họ.
"Linh khí chỗ này đã biến mất không còn một mống." Tam trưởng lão cắn răng nói.
"May mà lúc Phục Hi tông chúng ta khai tông lập phái, chọn một nơi đất lành bẩm sinh. Thời gian lâu một chút, linh khí sẽ tự nhiên trở lại." Dương Cửu căm hận nói.
"Nhanh, tìm xung quanh xem thử có đệ tử còn sống hay không, nến có tàn hồn tán loạn, cũng thu vào." Tam trưởng lão giơ tay lên, chia cho mọi người một ít linh khí (dụng cụ có linh hồn).
Linh khí trân quý, vốn không nên phân phát rộng rãi như vậy. Cũng may Phục Hi tông còn có chút của cải có thể chống đỡ.
"Lúc trước đã dạy, đều nhớ cách điều khiển chứ?" Giọng nói của Tam trưởng lão vừa lạnh lùng vừa có lực: "Nếu gặp người gây rối, trực tiếp giết, không cần kiêng kỵ ai cả. Nếu không giết được, vội vàng trốn vào trong chủ điện. Gặp tàn hồn, hãy thu vào bên trong linh khí."
Đệ tử Phục Hi tông lập tức chấn chỉnh lại tinh thần, lớn tiếng đáp lại: "Vâng!"
Lúc này không có người sinh ra suy nghĩ lùi bước.
Từ khi bọn họ đi vào Phục Hi tông, bọn họ đã phải cùng vinh cùng nhục với Phục Hi tông.
Ngày xưa bọn họ hưởng thụ vinh dự lớn, sử dụng công pháp, đan dược, pháp khí đều là tốt nhất.
Hôm nay chính là lúc bọn họ dâng hiến cho Phục Hi tông.
Dù cho toàn bộ tông môn đang phải đối mặt với tiên nhân sâu không lường được...
Lúc trước Ninh Dận thất thế, Kiếm tông cũng bị bài xích rất nhiều. Đệ tử và tông môn là trên cùng một con thuyền. Có thể tưởng tượng trong tương lai bọn họ phải chịu đựng loại đối đãi như thế nào.
Các đệ tử gắt gao mím môi, ôm trái tim sẵn sàng liều chết, tản ra xung quanh.
"A Tinh ngươi…" Tam trưởng lão quay đầu, chỉ thấy sự lo lắng trên mặt Ô Tinh Tinh.
Ô Tinh Tinh nói thật nhanh: "Ta đi tìm A Tiếu và Đại sư tỷ!"
"Nhưng thân thể của ngươi..."
"Không chết được!"
Tam trưởng lão há miệng ra, cuối cùng cũng không khuyên nàng.
Lúc này Phục Hi Tông thật sự không đủ nhân lực, trái lại cũng không cần làm kiêu như vậy.
Ô Tinh Tinh tung người nhảy vào trong rừng, nàng hít một hơi, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là hóa thành nguyên hình.
Nguyên hình của nàng càng nhạy bén hơn, ngũ giác càng thêm lợi hại hơn.
"Hồ ly" trắng như tuyết liên tiếp phóng đi qua đỉnh núi, chui lên trời xuống đất hết sức linh hoạt.
Tìm kiếm nhanh hơn đệ tử Phục Hi tông.
Trừ sự đổ nát bên ngoài Phục Hi tông, thật ra cảnh tượng cũng không dữ tợn đáng sợ như trong tưởng tượng.
Một đường đi đến, thậm chí Ô Tinh Tinh không có nhìn thấy chút vết máu nào.
Nhưng mà ngay cả một tiếng côn trùng hay tiếng kêu của chim nàng cũng không nghe được, giống như tiên nhân vô cùng lợi hại kia, chỉ là nhẹ nhàng búng tay một chút, hời hợt phá hủy người và vật ở chỗ này. Phá hủy hoàn toàn đến mức ngay cả một dấu vết cũng không còn...
Loại lực lượng này giống như núi cao giống như sóng lớn, còn đáng sợ hơn cả máu chảy đầy đất.
Ô Tinh Tinh không nhịn được bắt đầu suy nghĩ.
Làm thần tiên cũng là như vậy sao?
Sau khi Tùy Ly phi thăng, cuối cùng sẽ biến thành người như vậy sao?
Vậy... Vậy thật đáng sợ.
Ô Tinh Tinh hít một hơi thật sâu.
Trái tim sợ hãi không có ảnh hưởng đến động tác lục soát của Ô Tinh Tinh.
Nàng quen cửa quen nẻo đi đến chỗ ở của A Tiếu, dù biết được bên trong sẽ không có người nào trả lời mình, nàng cũng vẫn cẩn thận kêu một tiếng: "A Tiếu?"
Quả thật Phục Hi tông quá mức yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức ngay cả một trận gió thổi đến cũng không có.
Ô Tinh Tinh nhẹ nhàng hít vào, cũng không có khóc.
Chỉ là vào lúc này chuyện Phục Hi tông bị tàn sát như vậy, cũng đã trở nên vô cùng chân thật. Chân thật đến mức trong lòng nàng có chút bực bội, có chút đau đớn.
Ô Tinh Tinh đẩy cửa đi vào.
Cuối cùng cửa mở ra được một độ cong lớn mang theo một một chút gió, gió lay động, lông màu đỏ đầy đất tung băng.
Là lông của con hồ ly kia.
Rớt rất nhiều lông, nhất định là bị đánh rất đau.
Ô Tinh Tinh nhíu mày.
Chỉ là nghĩ đến chắc lúc nguy hiểm con hồ ly bảo vệ ở phía trước A Tiếu, Ô Tinh Tinh cũng không đau lòng như vậy nữa,
Nhưng đại sư tỷ thì sao?
Không có ai bảo vệ đại sư tỷ.
Có phải nàng ấy rất đau hay không?
Vừa nghĩ như vậy, trái tim Ô Tinh Tinh lại đau.
Ô Tinh Tinh cẩn thận nhặt lông hồ ly trên đất, nếu như A Tiếu không chết, sau này muốn truy tìm tung tích của nàng ấy, thì phải dùng đến vật này.
Chờ cất xong lông hồ ly, lúc này Ô Tinh Tinh xoay người chạy đến chỗ ở của Diệp Chỉ Quân.