Lúc trước nàng không biết Diệp Chỉ Quân nghỉ ngơi ở chỗ nào, nhưng sau khi đi ra từ trong gương Hoa Duyên, quan hệ của nàng và đại sư tỷ thân thiết hơn rất nhiều, vì vậy có nhiều lần chạy đến chỗ của đại sư tỷ.
Có thể nói là quen cửa quen nẻo.
Trong ngày thường đi đến là sự vui mừng.
Nhưng hôm nay đi đến, chỉ cảm thấy lạnh lẽo không nói nên lời.
Ô Tinh Tinh nhẹ nhàng ngửi một cái, đệm thịt nhẹ nhàng đạp trên mặt đất... Không bất ngờ gì, chỗ này cũng không có ai.
Thậm chí ngay cả một chút vật để cung cấp tìm ra tung tích cũng không có.
Phòng khách của Diệp Chỉ Quân vắng tanh, trừ đồ dùng thường ngày ra, cũng không có bất kỳ đồ dùng gì nữa. Cũng không tim được vật tùy thân của nàng ấy.
Ô Tinh Tinh có chút rầu rĩ.
Nàng ra ra ngoài cửa, có chút thất vọng không nói ra được.
Sao lại không có gì hết.
Giây phút tiên nhân đến.
Sao các nàng có thể tránh được thủ đoạn dưới tay tiên nhân?
Nàng... Ghét tiên nhân....
—
A Tiếu mở mắt ra, trước tiên nhìn thấy bầu trời đen nhánh.
Bầu trời đen thui giống như đang rơi xuống chỗ nàng ấy vậy.
Nàng ấy theo bản năng nhắm mắt lại.
Chờ mở mắt ra, cuối cùng cũng có phản ứng lại.
Mới vừa rồi nàng nhìn thấy không phải là bầu trời, mà là đỉnh động đen nhánh. Nàng ấy đang ở trong sơn động. Hơi nước trên đỉnh động ngưng tụ thành giọt nước, tí tách nhỏ xuống làm ướt tóc nàng ấy.
A Tiếu không tự chủ mà rùng mình một cái.
Chẳng qua nàng ấy không có cảm giác khó chịu.
Trái lại nàng có một loại cảm giác mình còn sống rất chân thật...
Ngay khi nàng ấy không tự chủ cuộn tròn thi thể, một chút xúc cảm mềm mại truyền từ đầu ngón tay của nàng ấy.
A Tiếu run lên, buột miệng gọi: "A Tinh."
Thứ lông xù kia lắc lư, khó khăn lắm nâng đầu lên.
A Tiếu: "Là ngươi sao, hồ ly."
Nàng ấy kéo thân thể mệt mỏi, lại dựa vào vách động, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Là nàng ấy hồ đồ.
Sao A Tinh có khả năng ở chỗ này được chứ.
Chỉ có thể là linh hồ bốn đuôi mà A Tinh đưa cho nàng. Chẳng qua bây giờ cũng chỉ còn lại một cái đuôi.
Nàng ấy còn phải cảm ơn vật này.
"Nếu như không có ngươi, sợ rằng chúng ta không có cách nào mang Diệp cô nương rời đi." Trong giọng nói của A Tiếu chứa chút ý khen ngợi.
Vật này luôn có thể nghe hiểu ý của nàng ấy.
Nó là linh hồ, đã mở linh trí.
Nó đã cống hiến sức lực lớn như vậy, tất nhiên phải dỗ dành thật tốt.
Dung Di nghe âm thanh của A Tiếu, nhưng chỉ vẫy đuôi, xoay người lại.
Như là rất khinh thường?
Nàng ấy xem hắn ta là cái gì chứ?
Hắn ta cũng không phải là chó.
Hắn ta chuyển động cái đầu to, chờ khi nhìn thấy mình chỉ còn dư lại một cái đuôi, thậm chí đuôi còn hơi trụi lông, mới nhíu mày thật sâu.
Ai có thể nghĩ đến đại tông như Phục Hi tông, lại đắc tội với đám chó tiên nhân kia!
Vốn dĩ hắn ta còn tưởng rằng mình có thể ở Phục Hi tông, chiếm hết tiện lợi, hấp thụ thiên địa linh khí, cộng thêm hưởng dụng thiên tài địa bảo, sớm ngày tu hành viên mãn, trở lại đỉnh phong ngày xưa.
Ai biết được... Mới vừa bắt đầu, lại bị đánh cho trở về ngày đầu tiên.
Dung Di nghiến răng nghiến lợi.
Chỉ là hôm nay hắn ta là hình thú, dù khuôn mặt có dữ tợn thế nào, cũng bị bộ lông che giấu.
"Diệp sư tỷ đâu?" Bỗng nhiên A Tiếu lên tiếng.
Lúc này nàng ấy có thể dựa vào vách núi, nhưng vẫn có chút không có sức.
Dung Di nhíu mày.
Còn nhớ đến người không liên quan kia?
"Diệp sư tỷ cứu chúng ta." A Tiếu nhỏ giọng nói.
Trong giọng nói đã có chút không vui.
Nếu không có hắn ta hi sinh, dựa hết vào Nghệ Thăng và họ Diệp kia thì có tác dụng gì chứ?
Dung Di buồn bực quay đầu đi, vung vẩy cái đuôi, nghiêng đầu sang một phía khác.
A Tiếu nhìn sáng, thấy được Diệp Chỉ Quân té trên đất.
Quần áo trên người Diệp Chỉ Quân đã bị máu tươi thấm ướt, ở trong sơn động mờ tối, chỉ có thể nhìn thấy một thứ đen như mực.
A Tiếu biết được, đó là có rất nhiều máu đông lại thành.
A Tiếu căng thẳng, chỉ cảm thấy cả người cũng đau.
Thậm chí nàng ấy không dám nhìn Diệp Chỉ Quân.
A Tinh và Diệp sư tỷ thân thiết trong gương Hoa Duyên, nếu Diệp sư tỷ chết ở chỗ này...
A Tinh sẽ khóc đi?
Sao nàng ấy lại phụ lòng Phục Hi tông thu nhận nàng ấy trước sự áp lực của Ninh Dận như vậy.
A Tiếu há miệng, khó khăn nói.
"Diệp..."
"Thối quá.” Diệp Chỉ Quân khó khăn mở mắt ra, miễng cưỡng nói ra một chữ.
Hơi thở của nàng ấy rất yếu ớt, nhưng giọng nói thì vẫn lạnh lẽo như cũ.
Như là dù có rơi vào tình huống khó khăn thế nào đi nữa, cũng không làm giảm đi ngạo cốt của nàng ấy.
Thối.
Nơi này chính là động phủ ngày xưa của hắn ta! Chỗ nào đến lượt một tu sĩ nho nhỏ chê thối!
Nhất thời Dung Di đứng lên, thân hình khổng lồ chạm đến đỉnh động. Y cúi đầu nhìn Diệp Chỉ Quân, nhưng Diệp Chỉ Quân lại không để ý đến hắn ta.
Có lẽ là sắp chết rồi?
"Diệp sư tỷ." A Tiếu vội vàng đỡ Diệp Chỉ Quân, muốn đỡ nàng ấy dậy.
Diệp Chỉ Quân: "Đừng động."
A Tiếu nhanh chóng dừng lại.
"Xương... Của.. Ta... Nát rồi."
A Tiếu nghe đến những chữ này, trong nháy mắt máu cả người giống như đông lại.
Nàng ấy cố gắng nhịn sự chua xót, nâng tay lên, nhưng lại luống cuống thả tay xuống.
"Chúng ta không có đan dược." Trong giọng nói A Tiếu lộ ra sự tuyệt vọng.
Nàng ấy cắn chặt răng, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có cách nào.
Nàng ấy hận Ninh Dận.
Nhưng đi tìm Ninh Dận trao đổi một con đường sống cho Diệp Chỉ Quân... Không không, cái này cũng không được. Cũng không phải là nàng ấy tham sống sợ chết, mà là lấy tính cách của Ninh Dận, sao có thể cho người ta còn đường sống? Hận không thể giết sạch Phục Hi tông mới được!
"Chúng ta... Phải đi tìm Tùy Ly đạo quân mới được, cũng không biết chỗ của bọn họ như thế nào, có gặp phải độc thủ của Ninh Dận hay không…”
Diệp Chỉ Quân chỉ mở mắt không nói gì.
"Vấn đề là, lúc chạy trối chết thì chỉ lo chạy, hôm nay cũng không biết chúng ta ở chỗ nào, làm sao có thể tìm được phương hướng?" A Tiếu lẩm bẩm nói.
Thiên hạ rộng lớn, có lẽ truyền tống trận bên ngoài cách nhau cũng mấy vạn dặm.
"Sớm biết như vậy nên chuẩn bị một ít pháp bảo tìm tung tích trên người, nhưng tình hình lúc đó hoàn toàn không có thời gian nghĩ đến những cái này…” A Tiếu nhíu mày càng chặt hơn: "Làm thế nào đây? Vết thương trên người Diệp sư tỷ không thể kéo dài được."
A Tiếu quay đầu lại hỏi Dung Di: "Chúng ta có thể ra khỏi động hay không? Có thể thì gật đầu một cái."
Không đợi Dung Di trả lời, Diệp Chỉ Quân đã mở miệng trước: "Dựa vào vật tìm tung tích là được."
"Nhưng trên người chúng ta không có tín vật của Tùy Ly đạo quân? Diệp sư tỷ có không?"
"Không."
Trước khi vào trong gương Hoa Duyên, Diệp Chỉ Quân và Tùy Ly cũng không qua lại nhiều, sao có thể có tín vật của hắn? Lấy tính tình của Tùy Ly, cũng không có khả năng tùy tiện đưa đồ thân thiết của mình cho người khác.
Một chuyện này không cần Diệp Chỉ Quân nói, thật ra A Tiếu cũng có thể mơ hồ đoán được.
"Nhưng ta có... Cái này." Diệp Chỉ Quân khó khăn mở to mắt, di chuyển ngón tay, tìm rồi tìm, từ trong lòng lấy ra túi trữ vật, móc ra...Một nhúm lông... Lông?
Còn tỉ mỉ dùng một đoạn tơ lụa cột lại.
A Tiếu choáng váng: "Đây là?"
Diệp Chỉ Quân nhắm hai mắt lại, giống như động tác đơn giản như vậy cũng đã hao hết sức lực của nàng ấy.
"Lông của A Tinh." Nàng ấy nói.
A Tiếu: "Cái này ở đâu ra?"
Diệp Chỉ Quân: "Lén nhổ."
A Tiếu: ?
Diệp Chỉ Quân: "Dùng nó làm vật dẫn, thì có thể tìm được A Tinh, hoặc là Tùy Ly."
A Tiếu: "... Có thể sao?"
Diệp Chỉ Quân: "Cả người của Tùy Ly đều là... Khí tức của A Tinh."
A Tiếu: ?