Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 359

Chương 359 -
Chương 359 -

Tam trưởng lão cũng không dám nói thẳng, chỉ có thể giơ tay lên chỉ lên trời, nói: "Đối với đạo quân có ác ý."

"Làm sao có thể?!" Các đệ tử không tin nói.

"Vốn dĩ một đám người mang theo ác ý, đến nay chúng ta cũng không biết rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì. Nếu đạo quân lại một mình chống lại bọn họ. Sợ rằng đang hợp với suy nghĩ của bọn họ. Trải qua chuyện diệt môn này, ta hy vọng ngọn lửa trong lòng các ngươi không có dập tắt... Con đường tu hành cứ từ từ... Con đường chúng ta cần phải đi rất dài, mà không chỉ vì tranh giành một sớm một chiều." Tam trưởng lão nghiêm túc nói.

Trong lòng mọi người vô cùng rung động, bọn họ há miệng, nhưng nhất thời không nói ra được cái gì.

"Được rồi. Trước tiên không nói chuyện này nữa." Tam trưởng lão đuổi mọi người đi thu dọn đống đổ nát trong đại điện.

Ô Tinh Tinh suy nghĩ một chút, cũng không mở miệng nói chuyện.

Bọn họ ở một đêm tại Phục Hi tông.

Vào đêm, Phục Hi tông đặc biệt yên tĩnh.

Ô Tinh Tinh trằn trọc trở mình, bắt đầu suy nghĩ... Những tiên nhân kia xấu như vậy... Nàng có thể cứu Tùy Ly ra được sao?

Nàng phải làm thế nào mới trở nên lợi hại cứu được Tùy Ly ra chứ?

Ô Tinh Tinh mơ màng ngủ thiếp đi.

Hôm sau tỉnh lại, Tam trưởng lão lại lần nữa triệu tập mọi người vào trong điện.

"Đi thôi, chúng ta đi gặp Tùy Ly." Tam trưởng lão trầm giọng nói.

Mọi người kinh ngạc nhìn ông ta.

"Dù sao cũng phải gặp một lần cuối cùng." Tam trưởng lão nói.

Bọn họ yên lặng cúi đầu.

Đoàn người còn chưa nghỉ ngơi đầy đủ, lại phải vội vàng lên đường.

Mà ở một nơi khác.

Ninh Dận nằm trong trung tâm đại điện, quần áo đã bị máu thấm ướt. Nếu như không phải ông ta hơi mở mắt ra, thì người ta đều cho rằng ông ta đã chết.

Nhất thời trong điện không có tiếng động.

Chỉ có người Phiêu Miểu tông đứng chia thành hai bên đè nén tiếng hít thở của mình.

Mà cách nhau một cái điện, các tu sĩ đến hỏi tội Phiêu Miểu tông, lúc này đang nghỉ ngơi ở đó.

Bọn họ cũng là sau khi đi đến hỏi tội thì mới biết được tiên nhân hạ xuống, hôm nay chính là hạ xuống trên người của Phiêu Miểu tông.

Trước mắt không thể không thương lượng, một lát nữa nếu là thấy tiên nhân, nên phủi sạch xử phạt như thế nào.

"Mới vừa rồi ta nghe đồng tử của Phiêu Miểu tông nói, Tùy Ly đạo quân cũng ở chỗ này."

"Cái gì?"

"Vì sao tiên nhân lại..." Vì sao tiên nhân lại hạ thủ với đám người Ô Tinh Tinh.

Đây chính là đạo lữ và đồng môn của Tùy Ly đạo quân nha.

Mà Tùy Ly bị bọn họ nhắc đến, đang ngồi ngay ngắn bên trong đại điện

Vạt áo của hắn vẫn còn nhuộm máu, dính thành một đoàn. Nhưng không làm tổn hao một chút phong thái nào của hắn cả.

Hắn ngồi thẳng tắp ở đó, giống như một ngọn núi nhỏ, lạnh lùng sắc bén. Dù là tông chủ Phiêu Miểu tông cũng lần đầu tiên sinh ra cảm giác không dám nhìn thẳng.

"Đạo quân." Qua Dạ Tinh ngồi ở phía dưới bỗng nhiên mở miệng nói chuyện.

Chỉ là hôm nay thao túng cổ thân thể này chính là Minh Diệc tiên quân ở Bát trọng thiên.

Sau khi nghe được âm thanh truyền từ nơi xa xôi này xong, Tùy Ly đột nhiên đứng lên, thành thực đi tới bên cạnh Ninh Dận, tự tay đỡ ông ta lên.

"Chân nhân xin mời ngồi." Tùy Ly nói ra mấy chữ, dùng từ khách khí, nhưng giọng điệu thì lạnh như băng.

Ninh Dận lảo đảo lắc lư, trên khuôn mặt dữ tợn lại nở một nụ cười, luôn miệng nói: "Không dám không dám."

Bây giờ thao túng cổ thân thể này, cũng không phải là Ninh Dận. Mà là Huyền Dương chân nhân đến từ Ngũ trọng thiên.

Trước đó vị tiên nhân bị một kiếm của Ô Tinh Tinh chém hơn nửa hồn phách, tiên đồng bên cạnh hắn ta truyền tin đến Bát trọng thiên.

Sau đó các tiên nhân mắt cao hơn đầu kia học được bài học, lần này hạ xuống phàm trần cũng không phải một mình nữa, mà là khoảng bốn người, vì tránh cho xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Tùy Ly ở dưới mắt tất cả đệ tử Kiếm tông, chặt một đoạn xương tay của Ninh Dận.

Ngay khi hắn muốn chặt lần thứ ba, Huyền Dương chân nhân đột nhiên hạ xuống.

Bao nhiêu năm không có chịu qua đau đớn kịch liệt, bỗng dưng phải chịu, Huyền Dương chân nhân thiếu chút nữa ngất đi.

Lúc này Minh Diệc tiên quân cũng kịp thời chạy đến.

Nếu không sợ rằng Huyền Dương chân nhân phải để lại nửa hồn phách ở phàm trần rồi.

Sau đó không đợi Huyền Dương nghỉ ngơi dưỡng sức, bọn họ từ Kiếm tông đi tới Phiêu Miểu tông.

Sao khi đi vào đại điện, Tùy Ly một cước dẫm lên trên đầu của Huyền Dương chân nhân, cổ thân thể này của Ninh Dận không chịu nổi nằm sấp xuống, lại lần nữa đau đến co quắp lại.

Cho đến khi Tùy Ly leo lên bậc thang ngồi xuống, Huyền Dương cũng chưa bỏ dậy.

Tất nhiên cũng là không dám bò dậy.

Bọn họ có thể tùy ý chém chết người bên cạnh của Tùy Ly, nhưng đối với Tùy Ly, chỉ có thể cung kính quỳ xuống. Nếu như làm hỏng chuyện lớn của bên trên, bọn họ sẽ chết không có chỗ chôn.

Hơn nữa...

Chân nhân, tiên quân, chỉ nhìn cách gọi đã có thể phân biệt được địa vị cao thấp.

Địa vị của Huyền Dương chân nhân, tất nhiên không thể so sánh với Tùy Ly được.

"Tiên quân, mời ngươi ngồi, ngươi ngồi đi." Đột nhiên Minh Diệc tiên quân lên tiếng.

"Vâng." Huyền Dương chân nhân cứng đờ người, vội vàng tránh thoát tay của Tùy Ly: "Không dám làm phiền tiên quân."

Tùy Ly càng lộ ra vẻ thoải mái, giống như đang thể hiện một mặt "hiền hòa", nhưng lại cảm làm cho người ta cảm thấy kinh khủng.

Thanh Nguyên tiên quân đi nhiều năm, nhưng bóng ma mà hắn để lại cho tiên giới vẫn còn trong lòng mọi người.

Tùy Ly thấy ông ta sợ, cũng không có động tác gì, phất tay áo xoay người đi lên.

Hắn lạnh nhạt nói: "Lúc trước không biết là chân nhân, để cho chân nhân chịu tủi thân rồi."

Nhất thời Huyền Dương chân nhân lại cảm thấy sợ hãi, nhe răng cười thật tươi, cũng không quan tâm đến chuyện động đến vết thương, khom người nói: "Không dám không dám."

Bình Luận (0)
Comment