Người của Phiêu Miểu tông nhìn rõ ràng một màn này, nhất thời vô cùng hốt hoảng.
Quả thật bọn họ không hiểu rõ rốt cuộc những tiên nhân này là xảy ra chuyện gì.
Chuyện giết người Phục Hi tông, Ninh Dận đã thông báo với bọn họ rồi. Nếu đối xử với Phục Hi tông không khách sáo như vậy, tại sao lại sợ Tùy Ly như thế?
"Bọn ta mới vừa biết được tiên quân ở nhân gian kết đạo lữ." Vị Minh Diệc tiên quân bỗng nhiên lại mở miệng nói.
Trái tim của trưởng lão Phiêu Miểu tông không khỏi run lên.
Mới vừa rồi những tu sĩ kia ép đến cửa, từ trong miệng bọn họ, trưởng lão Phiêu Miểu tông cũng biết được đệ tử kia của bọn họ, sau khi được tiên nhân nhập vào, chạy đi ám sát Ô Tinh Tinh.
Kết quả Ô Tinh Tinh không chết, đệ tử kia lại bạo thể tại chỗ, hồn phách của tiên nhân cũng bị đánh tan mấy phần.
Bọn họ nghe xong cắn răng nghiến lợi nói Ô Tinh Tinh là tai họa ngàn năm.
Bởi vì lúc nói lời này, Tùy Ly cũng ở đây.
Bọn họ chỉ sợ tiên nhân vứt tội cho bọn họ...
Nói là Phiêu Miểu tông bọn họ muốn giết Ô Tinh Tinh.
Như vậy sao Tùy Ly có thể không tức giận được?
Nghiêm trọng một chút nữa, những tiên nhân này dứt khoát cầm bọn họ khai đao, bồi thường một chút cho Tùy Ly thì làm sao.
Phiêu Miểu tông buộc phải nghĩ sâu xa như vậy!
Thật ra vào lúc này, Minh Diệc tiên quân cũng đang cẩn thận quan sát thay đổi cảm xúc của Tùy Ly.
Mặt mũi Tùy Ly lạnh như băng, cao cao tại thượng.
Không có một chút khác với Thanh Nguyên tiên quân ở tiên giới ngày xưa.
Minh Diệc nói tiếp: "Nếu tiên quân phải về trời, không bằng đi gặp lần cuối cùng đi, để lại chút linh khí, đan dược, hoặc là truyền thụ chút tiên thuật cũng được. Đủ dùng cho nàng hơn trăm năm sau. Cũng coi như chu toàn tình nghĩa này.”
Trên mặt Tùy Ly vẫn không có chút biểu tình nào, ngay cả mi mắt cũng rũ xuống không ngước lên.
Trái tim đang treo cao của Phiêu Miểu tông chậm rãi thả xuống.
Là Ô Tinh Tinh thì sao? Quan trọng bằng chuyện tiên quân về trời?
Bọn họ là nghĩ như vậy.
Tất nhiên mấy người ở đây cũng cảm thấy Tùy Ly cũng nghĩ như vậy.
Tùy Ly sẽ không xảy ra mâu thuẫn với các tiên nhân.
"Người đâu." Minh Diệc lên tiếng.
Tông chủ Phiêu Miểu tông vội vàng đi lên một bước, khom người nói: "Mời tiên quân phân phó."
Mặc dù chỉ là thân xác của Qua Dạ Tinh, để cho tông chủ có chút không vui. Nhưng lúc nên cúi đầu vẫn cúi đầu.
Minh Diệc giơ tay lên, lấy ra một thẻ tre, ngay sau đó cong ngón tay lên.
Đầu ngón tay của hắn ta giống như chọc vào trong đất bùn, dễ dàng khắc ký tự lên trên thẻ tre.
Ngay sau đó một đạo kim quang sáng lên, đây là đã thành.
"Trên thẻ tre này có ghi lại tiên thuật. Vậy thì cầm cái này đưa cho vị Ô cô nương kia, chờ nàng nhận, thì lập từ mời nàng tới đây." Minh Diệc tiên quân nói.
Người của Phiêu Miểu tông nghe được phía trên nói đến tiên thuật, không nhịn được khát khao trong mắt, bây giờ nghe tiên nhân nói muốn tặng thứ này cho Ô Tinh Tinh, trong lòng không khỏi sôi trào một trận không cam lòng và hâm mộ.
Ra tay hào phóng như vậy...
Rõ ràng là muốn giết chết Ô Tinh Tinh, nhưng cũng chịu bỏ ra bảo bối!
Không biết Ninh Dận kia lấy được bao nhiêu chỗ tốt từ trong tay tiên nhân! Khẳng định rất nhiều đi!
Vận may tốt như vậy, sao hết lần này đến lần khác lại rơi vào đầu Kiếm tông chứ?
Tông chủ Phiêu Miểu tông khom lưng, giơ tay lên nhận thẻ tre.
"Tiên quân, ta tự mình đưa qua?"
"Thân phận tôn sư của tông chủ, sao có thể làm chuyện nhỏ này chứ?" Minh Diệc cười nói.
Sau khi tông chủ Phiêu Miểu tông nghe xong, trong lòng giống như uống mật.
Mặc dù tiên nhân cao cao tại thượng, nhưng đối với Phiêu Miểu tông vẫn có mấy phần yêu thương!
"Không cần." Lúc này là Tùy Ly lên tiếng.
"Ý của ngài là..." Minh Diệc nhìn về phía hắn.
"Nếu ta muốn truyền tiên thuật cho nàng, cần gì người ngoài?" Giọng nói của Tùy Ly rất lạnh lùng, mang theo một cổ cao ngạo tiên nhân bẩm sinh.
"Ý của ngài là..." Minh Diệc dừng lại, không hỏi nữa, bật cười nói: "Là ta nhiều chuyện."
Đến lúc này.
Thăm dò cũng kết thúc.
Minh Diệc tiên quân cũng không nhắc đến người tên Ô Tinh Tinh nữa.
Tông chủ của Phiêu Miểu tông không thể làm gì đành lui về lại.
Cho dù ông ta tung hoành ngang dọc trong giới tu chân nhiều năm, cũng không hiểu trước mặt xảy ra chuyện gì.
Minh Diệc chỉ vào Huyền Dương chân nhân nói: "Chủ nhân của cổ thi thế này, đối với bọn ta rất cung kính, lại còn suy nghĩ giúp ngài trở về trời. Không bằng tiên quân cho hắn một con đường sống."
Đối với một tiên nhân, sống chết của Ninh Dận cũng giống như sống chết của một con kiến mà thôi.
Nếu thật sự Tùy Ly muốn giết, vậy cũng được.
Nhưng nếu có thể lưu lại một mạng, cũng tốt để cho những tu sĩ khác biết, làm việc cho tiên nhân có ưu đãi. Thuận lợi để cho bọn họ điều khiển những người này.
Huyền Dương chân nhân cũng vội vàng nói: "Xin tiên quân hạ thủ lưu tình, hôm nay ta vẫn còn ở trong thân xác này. Tiên quân muốn giết, không bằng chờ trở về tiên giới, tâm trạng của ngài tốt lên, có thể hạ phân thân xuống, giết cũng được."
Tùy Ly liếc nhìn ông ta, không có nói gì.
Người Phiêu Miểu tông thấy vậy, cũng chỉ cảm khái một câu.
Không hổ là tu Vô Tình đạo, với Tùy Ly mà nói, Phục Hi tông và Ô Tinh Tinh này cũng không có vị trí quan trọng gì trong lòng Tùy Ly.
"Ta muốn Phiêu Miểu tông ngươi chọn một nơi xinh đẹp, trước khi trở về trời, bọn ta và Thanh Nguyên tiên quân tạm thời sẽ nghỉ ngơi ở chỗ của ngươi."
Một câu nói của Minh Diệc tiên quân làm cho Phiêu Miểu tông vui mừng không dứt.
Vốn tưởng rằng chỉ có một mình Ninh Dận độc chiếm chiến công, bây giờ bọn họ cũng có thể dính chút ánh sáng của tiên nhân rồi.
Người của Phiêu Miểu tông nhanh chóng nhận lệnh đi ra.