Mà cuối cùng Minh Diệc tiên quân cũng yêu tâm, xem ra nhiệm vụ lúc này không xảy ra rắc rối gì.
Chủ phong của Phiêu Miểu tông được nhường lại cho tiên nhân ở.
Trên thứ phong, tông chủ Phiêu Miểu tông chậm rãi đi vào đại điện, vẻ mặt của ông ta đã thay đổi, âm trầm hỏi: "Chiêu hồn có kết quả hay không?"
Trong điện bày một trận pháp, bọn họ muốn chính là gọi hồn phách của Thanh Ngưng.
Từ khi phát hiện Thanh Ngưng không đi ra được gương Hoa Duyên, mà sau khi bọn họ không có cách nào sưu hồn Ô Tinh Tinh, Phiêu Miểu tông đã dùng phương pháp cổ xưa này.
Ở trong dân gian, chiêu hồn rất thường gặp, là chiêu của mấy bà đồng, bà cốt.
Đến giới tu chân, trái lại không dám tùy tiện dùng chiêu hồn. Cái gọi là người không biết không sợ, bọn họ là bởi vì hiểu quá rõ ràng, lúc chiêu hồn ai biết có gọi cô hồn dã quỷ nào đến? Cho nên mới có kiêng kỵ.
Hơn nữa cách này không tuân theo luân hồi, tổn thương thiên hòa. Tu sĩ sợ nhất chính là đeo thiên đạo trên lưng. Tông chủ Phiêu Miểu tông đã đến hỏi mấy lần, các trưởng lão đều bẩm báo không thể gọi về.
Nhưng hôm nay...
“Bẩm tông chủ, may mắn không làm nhục mệnh, chúng ta đã gọi được một chút tàn hồn, đã dùng vật chứa để ôn dưỡng rồi.”
"Gọi nàng ra đi."
"Nhưng có thể là vì tàn hồn kia yếu ớt si ngu, nuôi dưỡng nhiều, lại chờ lần sau gọi thêm chút mảnh vụn linh hồn về nữa, tương lai còn có thể được bổ túc một chút? Nếu lúc này gọi ra..."
Tông chủ Phiêu Miểu tông liếc nhìn trưởng lão trước mặt.
Trưởng lão lập tức sửa lại: "Được ạ, tất nhiên nghe theo lời của tông chủ?"
Bà ta nói xong, không được bao lâu chỉ thấy một luồng khói xanh chậm rãi dâng lên, rất nhanh biến thành một bóng người thướt tha.
Tông chủ nhìn rõ mặt mũi của hình người này.
Đúng vậy, chính là Thanh Ngưng.
"Thanh Ngưng, ngươi là bị ai giết chết?" Tông chủ nghiêm nghị hỏi.
Tàn hồn không chỉ không hành lễ với ông ta, còn không nhúc nhích một chút nào. Khuôn mặt xinh đẹp ngày xưa cũng trở nên đờ đẫn.
"Ngươi triệu hồi chính là bộ dạng này?" Tông chủ nhíu mày.
"Vâng, cho nên hồn phách không hoàn toàn..."
"Sao không thể đầy đủ đến trình độ này thế?"
"Trong gương Hoa Duyên kia chứa ba ngàn thế giới của phật môn, có thể gọi về được đã không dễ dàng rồi."
Tất nhiên tông chủ cũng biết đạo lý này, nhưng trước mắt chính là lúc cần Thanh Ngưng, cuối cùng lại chỉ gọi về được chút tàn hồn, mà còn là tàn hồn tàn phế.
Ông ta không nhịn được mà muốn nổi giận, nhưng cũng biết người phía dưới đã cố gắng hết sức rồi.
"Lấy Ngưng Thần hương đến đây." Bỗng nhiên tông chủ nói.
Trên mặt trưởng lão nhanh chóng thoáng qua một tia do dự, cuối cùng vẫn không từ chối lệnh của tông chủ. Trước mặt Phiêu Miểu tông được tiên nhân coi trọng, cần gì vào lúc này cãi ý của tông chủ?
Chỉ là.
Nếu dùng hương Ngưng Thần, chắc chắn tàn hồn của Thanh Ngưng sẽ càng trở nên tàn tạ.
Cuối cùng vẫn là thầy trò tình thâm.
Thuở nhỏ Thanh Ngưng rất có thiên phú, được sủng ái trong Phiêu Miểu tông, tình nghĩa vẫn còn đó... Cuối cùng là tông chủ quá vô tình.
Rất nhanh hương Ngưng Thần đã được đốt lên.
Khói xanh lượn lờ, xen lẫn quấn quanh bên trong tàn hồn của Thanh Ngưng, cuối cùng từ từ ngưng tụ lại.
Lần này tông chủ không có hỏi ai giết nàng ta, mà là mở miệng hỏi: "Lúc trước rốt cuộc ngươi nhìn thấy gì trên đá Tam Sinh?"
"Tông chủ?!" Trưởng lão quay đầu, không thể tin nhìn tông chủ.
Lúc trước khi Thanh Ngưng nhìn lén đá Tam Sinh, tông chủ vô cùng tức giận. Lúc ấy bọn họ đều biết, từ khi nhìn thấy vận mệnh của mình, đạo tâm đã rối loạn, thật ra số mệnh cũng đã xảy ra thay đổi.
Hôm nay vì sao tông chủ lại nhắc đến đá Tam Sinh?
Thì ra ngay cả tông chủ cũng không chịu được dụ hoặc? Tự cho là chỉ cần không tận mắt nhìn thấy, là có thể không nhận nhân quả?
Thật là... Thật là hoang đường!
Trưởng lão rơi vào trong rung động, thật lâu còn chưa tỉnh hồn lại được.
"Thanh Ngưng, Thanh Ngưng nói chuyện đi. Ngươi phải nói cho chúng ta biết, chúng ta mới có thể trả thù cho ngươi."
Tông chủ thấp giọng nói.
Hình như lời nói của ông ta cuối cùng cũng đã có tác dụng, Thanh Ngưng chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn về phía tông chủ, hoặc giống như là đang nhìn đến chỗ xa hơn.
Cuối cùng nàng ta mở miệng, lẩm bẩm nói: "Việt Cơ... Việt Cơ..."
"Cái gì?" Tông chủ nhíu mày.
Trình độ thân thiết giữa tông chủ và Thanh Ngưng không bằng trưởng lão, lúc này tông chủ phất tay nói: "Ngươi đến, ngươi nghe thử nàng nói gì đi."
Bà ta ở chỗ này lắng tai nghe một chốc lát.
Chờ đến khi tông chủ lộ ra vẻ không kiên nhẫn, trưởng lão chần chờ nói: "Có lẽ là tên của một người."
Tông chủ lại nhíu mày: "Là tên người giết nàng sao?"
Ông ta vừa mới nói xong, bỗng nhiên Thanh Ngưng quay đầu lại, oán hận nhìn chăm chú vào ông ta, giống như lời ông ta là tội ác tày trời vậy.
Lần này tông chủ cảm thấy bị xúc phạm, tức giận nói: "Chẳng lẽ Thanh Ngưng điên rồi sao?"
Sắc mặt trưởng lão cũng thay đổi: "Người nào có thể ra tay như vậy? Tùy Ly?"
Trong lòng bà ta vẫn cùng tức giận.
Nhất thời mặt mũi Thanh Ngưng trở nên dữ tợn, càng hung dữ trừng mắt nhìn tông chủ Phiêu Miểu tông.
"Nàng có phản ứng với cái tên này, chẳng lẽ thật sự là Tùy Ly hại nàng sao?"
Trưởng lão vừa nói xong, Thanh Ngưng lại chậm rãi rơi hai hàng nước mắt, nhất thời làm cho người ta không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
"Xem ra đúng là điên rồi." Tông chủ Phiêu Miểu tông nhíu mày, cũng không biết nên vui hay tức giận.
Ông ta không hy vọng giờ phút này Thanh Ngưng làm chứng chỉ vào Tùy Ly, kích động Phiêu Miểu tông tức giận với Tùy Ly, dù sao bây giờ tiên nhân đang ở đây.
Nhưng ông ta cũng hy vọng từ trong miệng Thanh Ngưng đào ra chuyện đá Tam Sinh.
"Thôi, ta biết ngươi và Thanh Ngưng thần trò tình thâm, nếu ngươi không nỡ, cứ ở chỗ này chăm sóc cho tàn hồn của nàng đi." Tông chủ phất tay áo rời đi, trong lòng thì tức giận mắng một câu vô dụng! Uống phí Phiêu Miểu tông nuôi nàng mười mấy năm.