Dương Cửu vào cửa, trong tay cầm một cái bình ngọc không lớn không nhỏ, đặt bên cạnh Ô Tinh Tinh, nói: "Mời."
Ô Tinh Tinh không có chút bất ngờ nào, chỉ hỏi: "Lại uống thuốc?"
Dương Cửu gật đầu một cái.
Tam trưởng lão cũng nói: "Lại ăn thêm một ít đi, ta thấy vết thương trên người ngươi vẫn còn chưa lành. Thất Sát kiếm kia lại khó điều khiển đến trình độ như này..." Tam trưởng lão vừa nói vừa không nhịn được nhíu mày.
Ô Tinh Tinh chỉ có thể đàng hoàng mở bình ngọc ra, đổ thuốc ra bên ngoài.
Một viên, hai viên, ba viên... Bình ngọc nho nhỏ, nhưng giống như là cái động không đáy, một hơi có mấy chục viên thuốc đi ra, chất thành một ngọn núi nhỏ trên bàn dài.
Người ta ăn đan dược là ăn từng viên, còn nàng thì ăn gần như một chén.
Ô Tinh Tinh nắm một nắm bỏ vào trong miệng.
Mà đan dược thì không giống với thuốc của nhân gian, vật này vừa dính nước miếng, lập tức biến thành nước chảy vào trong cổ họng.
Nếu không nàng sớm đã bị nghẹn chết rồi.
Ô Tinh Tinh vừa ăn vừa hỏi: "Không phải nói đan dược trên người chúng ta đã ăn hết rồi sao?"
Luyện đan thất của Phục Hi tông bị hủy, đến nay cũng không có cách nào khôi phục lại trình độ luyện đan ngày xưa.
"Đây là lấy từ chỗ tông môn khác." Dương Cửu nói.
"Ngươi đánh cướp sao?" Ô Tinh Tinh nói xong, lại hốt một nắm bỏ vào miệng.
Dương Cửu hiếm khi lộ ra vẻ mặt thoải mái, hắn ta mím môi, không nhịn được nở nụ cười: "Trái lại đánh cướp cũng dễ dàng, chỉ là những thứ này là người khác chủ động đưa đến."
Tam trưởng lão lên tiếng: "Kim Thiền tông?"
Dương Cửu lắc đầu: "Pháp m môn."
"Sao lại là Pháp m môn?" Ô Tinh Tinh lẩm bẩm.
"Ngài quên lúc trước ở khách điếm dưới chân núi của Đại hội Luận Kiếm, Pháp m môn oan uổng ngài sao?" Dương Cửu dừng lại, tiếp tục cảm khái nói: "Bọn họ vẫn có mấy phần lương tâm, hôm nay còn biết bồi thường cho ngài."
Tam trưởng lão cũng xúc động: "Ngày xưa không biết bao nhiêu tông môn giao hảo với Phục Hi tông. So sánh với nữ tu của Tố Tâm các, ngày thường nữ tu của Pháp m môn tính tình cổ quái hơn, lúc này lại rất có đạo nghĩa."
Ô Tinh Tinh rất đồng ý gật đầu một cái.
Lúc trước mâu thuẫn với Ninh Dận kiếm tôn còn có hòa thượng Kim Thiền tông, Pháp m môn cũng nói chuyện giúp Phục Hi tông, ừ, cũng là vì nói chuyện giúp nàng. Mà lần này những chuyện giúp đỡ này đều được nàng ghi nhớ trong lòng.
Nàng nhớ kỹ lòng tốt của Pháp m môn, thầm nghĩ tương lai sẽ báo đáp!
Tất nhiên hành động của Pháp m môn cũng không lừa gạt được Minh Diệc tiên quân.
Hắn ta sầm mặt nói: "Những người này không biết tại sao Phục Hi tông bị diệt môn sao?"
Tông chủ Phiêu Miểu tông do dự nói: "Chắc là biết được."
Nghe nói hôm đó, Ô Tinh Tinh nâng kiếm trảm tiên nhân, mọi người đã biết chuyện, không biết Phục Hi tông làm cái gì, đắc tội với tiên nhân trên trời.
Sau đó tin tức Phục Hi tông bị diệt môn truyền ra, trong lòng đám tu sĩ càng hiểu rõ.
"Như vậy mấy nữ tu này thật là to gan... Còn dám trắng trợn tặng đồ cho Phục Hi tông?" Minh Diệc không vui nói.
Đưa cái gì cũng không quan trọng.
Bởi vì bây giờ Phục Hi tông không làm nên trò trống nữa.
Nhưng hành động này, có vẻ không coi tiên nhân ra gì. Sao Minh Diệc có thể dễ dàng tha thứ?
"Vào trăm năm trước, Pháp m môn cũng là đại tông môn có tiếng tăm lừng lẫy trong giới tu chân. Cuối cùng không chịu cúi người, còn cố chấp kiên trì một chút phong độ đại tông môn buồn cười kia, thật là ương ngạnh bất khuất." Tông chủ Phiêu Miểu tông vừa nói xong, đã nhận ra lời của mình không đúng lắm.
Giống như đang châm chọc Phiêu Miểu tông của mình không có phong độ đại tông, lại giống như châm chọc tiên nhân làm chuyện ác.
Nếu không, sao có thể dùng mấy từ ương ngạnh bất khuất này?
Nhưng lời đã nói ra, cũng thu không được.
Tông chủ Phiêu Miểu tông vội vàng cúi đầu xuống, vẻ mặt cũng thay đổi.
Hết lần này đến lần khác, vào lúc này, có trưởng lão cầu kiến.
Người này vừa vào cửa đã nói: "Bên Hưng Thủy phong truyền tin tức đến, nói hôm nay có đệ tử Kim Thiền tông đến.”
Hưng Thủy phong chính là chỗ được sắp xếp hôm nay của Phục Hi tông.
Hiển nhiên, hơn phân nửa Kim Thiền tông cũng là đến tặng đồ.
Nhất thời tông chủ Phiêu Miểu tông cảm thấy hít thở hơi khó khăn, có một loại áp lực vô hình chậm rãi hạ xuống.
Sắc mặt của Minh Diệc tiên quân cũng u ám khó coi.
Hồi lâu sau, mới nghe hắn ta chậm rãi nói: "Suy cho cùng là phật tu..."
Tông chủ Phiêu Miểu tông sửng sốt một chút.
Đúng vậy.
Pháo m môn, Kim Thiền tông khác biêt với bọn họ, chính là bởi vì tu hành và tín ngưỡng giữa hai bên hoàn toàn khác nhau.
Cho nên... Đây là muốn bỏ qua cho bọn họ?
Tiên nhân cũng không tiện đối nghịch với phật môn?
Lúc này đến lượt tông chủ Phiêu Miểu tông lo lắng.
Nếu Phục Hi tông vẫn còn tồn tại, vậy đến lúc nào đó sẽ trở thành phiền phức của bọn họ...
...
Bên trong động phủ nguy nga.
Tiếng kêu tham thiết đột ngột vang lên, rồi lại biến mất.
Thân ảnh thon dài đứng lặng lẽ ở cửa. Bóng mờ trên đỉnh cửa rơi vào nửa gương mặt của hắn ra. Nếu nhưng ngẩng đầu nhìn lên, sẽ thấy gương mặt kia của hắn ta, bị dây leo ở phía dưới tàn phá thành bộ dạng vô cùng dữ tợn.
Không biết hắn đã đứng ở chỗ này bao lâu rồi.
"Tôn thượng..."
Giọng nói của hộ pháp vang lên.
Quý Viên lắng tai nghe tiếng kêu la thảm thiết không ngừng vang lên, lúc này mới lên tiếng hỏi: "Hôm nay chết mất người?"
"Mười, mười ba người. Gần đây không biết ma đằng kia bị cái gì, tốc độ hút máu người càng nhanh hơn."
"Nói chung vật này là vật còn sống, khi nó phát hiện thứ cung cấp nuôi dưỡng cho nó dùng không hết, dùng vô tận, tất nhiên cũng không cần yêu quý những máu thịt này, chỉ tùy ý lấy dùng thôi." Quý Viên chậm rãi nói.