Hô pháp nghe xong run rẩy, không tránh khỏi có chút lạnh sống lưng.
Nhưng rất nhanh gã cũng không quan tâm sợ hãi, mở to mắt, nhìn chằm chằm vào bầu trời xa xa, kinh ngạc nói: "Mây đen xà xuống, điềm đại hung!"
Quý Viên cũng nhanh chóng thay đổi sắc mặt: "Có vật gì đang đến gần."
Hộ pháp không hiểu nói: "Không nên như vậy, ta nghe nói Phục Hi tông bị diệt môn, hôm nay những tu sĩ chính đạo cũng đã ngừng công kích, không có lòng dạ nào đối chiến với chúng ta, rối rít lui về Phiêu Miểu tông... Chờ đã, bọn họ sẽ không tính chuyện của Phục Hi tông lên đầu chúng ta, đây là hung hăng đến báo thù chứ?"
Lúc này giọng điệu của hộ pháp còn mang theo chút không nghiêm túc.
Bởi vì những tu sĩ chính đạo này ở trên chiến trường, có thể nói là biểu hiện kém cỏi.
Quý Viên cũng cảm thấy chuyện này có chút quỷ dị.
Nhưng không biết xảy ra chuyện gì...
"Truyền tin cho Ninh Dận, hỏi ông ta."
Hộ pháp lên tiếng đáp lại, lập tức truyền tin.
Nhưng sau đó lại xoay người lại, không nhịn được hỏi: "Ngài thật sự tin tưởng Ninh Dận kia thật lòng muốn kết đồng minh với chúng ta sao?"
"Chúng ta có cùng chung kẻ địch... Ngươi cho rằng chúng ta thật sự có thể giết chết hết tu sĩ chính đạo sao? Nội tình của mấy đại tông môn thâm hậu, tuyệt không dễ dàng nhổ cỏ tận gốc như vậy. Chúng ta cho Ninh Dận một chút lợi ích, để cho hắn ở chiến trường chiến đấu dũng mãnh, lấy được lòng người, trở thành nhân vật đứng đầu trong giới tu chân. Từ đây chúng ta cũng không cần làm tà tu người người đều kêu đánh, có thể tự do chiếm đất lành động thiên, hưởng dụng thiên tài địa bảo, sớm ngày phi thăng."
"Vâng..." Hộ pháp kia chìm trong lời mô tả của Quý Viên, không nhịn được mỉm cười, còn nhân tiện trêu chọc một câu: "Có lẽ vị kiếm tôn kia còn sẽ đưa vị Ô cô nương trở về bên cạnh ngài."
Thủ lĩnh tà tu lúc trước là Miêu Phong Vũ không phải có suy nghĩ bắt Ô cô nương đi sao?
Vì vậy hộ pháp này nhớ rất kỹ, trên người Ô cô nương có vô số thần binh lợi khí lấy được từ trong kiếm mộ cổ.
Nàng là một người được người ta yêu thích.
Huống chi còn từng là vị hôn thê của tôn thượng, quan hệ như vậy không phải càng thân thiết hơn sao?
"Không phải là có lẽ." Quý Viên lẩm bẩm.
Đó là điều kiện mà hắn ta đã sớm ước định với Ninh Dận.
Quý Viên quay đầu lại, nhìn động phủ sâu không thấy đáy kia. Giống như lúc hắn ta rời khỏi quốc gia của mình, đi theo đạo nhân kia bước lên con đường tà tu.
Hắn ta có mấy lần tưởng tượng, đợi hắn ta tu thành đại đạo về quê hương, nên là bộ dạng như thế nào. Quận vương phủ sẽ rạng rỡ vô hạng như thế nào?
Hôm nay lại nghĩ đến quận vương phủ, giống như là chuyện của đời trước.
Quý Viên cười nhạo một tiếng.
Lúc trước trí nhớ ở cùng với Ô Tinh Tinh trên núi hoang cũng đã sớm mơ hồ.
Thật ra hắn ta thậm chí còn không nhớ, Ô Tinh Tinh ở bên cạnh hắn ta đã từng cười hay không.
Nhưng hắn ta không còn đường lui, chỉ có thể đi về phía trước. Hoặc là có càng nhiều, hoặc sẽ trở thành một người thất bại.
"Trước đó vài ngày không phải có một tiểu tông môn đầu phục chúng ta sao? Hạt giống đã phân phát xuống chưa?" Quý Viên hỏi.
"Đã phân phát rồi ạ."
"Vậy đã đến lúc bọn họ lập công rồi, phái bọn họ đi điều tra tình hình quân địch đi."
...
Mà bên này Ô Tinh Tinh mới vừa ăn xong đan dược Kim Thiền tông đưa đến.
"Quả thật nội tình của Kim Thiền tông dày hơn ba phần so với Pháp m môn." Đệ tử của Phục Hi tông không nhịn được cảm khái: "Ngay cả Tích Uẩn hoàn cũng có thể tặng đến.”
Dương Cửu thở dài: "Vốn dĩ Kim Thiền tông nợ Ô cô nương.”
Mà ở một bên, sắc mặt Tam trưởng lão sắc mặt có chút kỳ lạ.
Phật tử của Kim Thiền tông luôn thân thiết với Ô Tinh Tinh, bây giờ Tùy Ly không ở đây, Tam trưởng lão khó tránh khỏi có một loại cảm giác người ngoài đào góc tường sư điệp nhà mình.
Chẳng qua, Tam trưởng lão lại nhìn Ô Tinh Tinh, cuối cùng không nhịn được nở nụ cười vui mừng.
Thuốc có tác dụng là được.
"Còn có một chuyện..." Một đệ tử khác lên tiếng nói.
"Chuyện gì?" Tam trưởng lão hỏi.
Vẻ mặt đệ tử đó xoắn xuýt một chút, ngay sau đó không nhịn được nói: "Vị tiên nhân kia muốn dẫn người đi tiêu diệt tà tu."
“Ừ là một chuyện tốt." Tam trưởng lão nặng nề nói.
Bọn họ và tiên nhân có thù oán, nhưng cũng phải phân chia rõ ràng mọi chuyện.
"Người cầm đầu là tông chủ Phiêu Miểu tông... Mà Phục Hi tông chúng ta ngay cả tư cách tham gia cũng không có." Đệ tử kia ảm đạm nói.
Ở trong mắt hắn ta, hành động này chính là bài trừ Phục Hi tông ra khỏi giới tu chân.
Tam trưởng lão trầm giọng nói: "Chuyện này người của Phiêu Miểu tông cũng đã nói cho ta rồi, nói chúng ta trải qua tổn thương nghiêm trọng như vậy, nên nghỉ ngơi dưỡng sức."
Đệ tử tức tối nói: "Lời này chính là mượn cơ! An trí chúng ta ở chỗ này, không cho phép người nào quấy rầy, cũng là mượn cớ! Đều là..."
Trên mặt Tam trưởng lão có chút mệt mỏi, ông ta nói: "Người còn dư lại của Phục Hi tông cũng chỉ còn lại có mấy người chúng ta, đúng là nên quý trọng, tuyệt đối không thể chết trong tay tà tu."
Đệ tử buộc miệng nói: "Ta không sợ chết!"
Nhưng nói xong, hắn ta cũng yên lặng.
Nếu là hy sinh vô ích, đúng là không có ý nghĩa.
Đệ tử lúng túng nói: "Có lẽ, có lẽ cũng sẽ không có người nào chết. hành động lần này không phải ý của tiên nhân sao? Nếu thật sự có tiên nhân giúp đỡ, sao có thể có người chết được?"
Tam trưởng lão hỏi ngược lại hắn ta: "Vậy ngươi nguyện ý để cho tiên nhân che chở sao?"
Đệ tử kia mấp máy môi, sau đó mới lắp bắp nói: "Ta... Ta không muốn."
Đây chính là huyết hải thâm thù.
Bọn họ hận thấu xương đối với những tiên nhân này.
Tam trưởng lão trấn an bọn họ: "Đừng có suy nghĩ nhiều như vậy, trước mắt có thể bảo vệ mình đã tốt rồi. Người tu hành không nên để căm phẫn che mờ mắt. Nếu chúng ta tu hành viên mãn, tất nhiên tất cả khốn khổ đều có thể giải quyết dễ dàng."