Đệ tử xấu hổ cúi đầu xuống, liên tục đáp vâng, lúc này cũng cáo lui đi tu hành.
Chỉ là lúc đi, hắn ta bỗng dưng nhớ đến cái gì đó, buồn bã nói: "Nếu có thể gặp được Đại sư huynh thì tốt rồi."
Gặp Đại sư huynh, nghe hắn nói nửa câu cũng không sao, dù chỉ là trấn an một chút, trong lòng cũng yên tâm rất nhiều.
Nhiều năm như vậy, cũng không biết từ lúc nào, Tùy Ly nghiễm nhiên trở thành một loại biểu tượng của Phục Hi tông.
Thật giống như người tài giỏi có thể bảo vệ, chống đỡ bầu trời cho mọi người.
Cánh cửa khép lại, tên đệ tử này cũng đi xa.
Tam trưởng lão không khỏi quay đầu nhìn Ô Tinh Tinh một chút.
"Ta cũng muốn gặp Tùy Ly." Ô Tinh Tinh lẩm bẩm nói.
"Nếu hắn có cách, nhất định sẽ chủ động tới gặp chúng ta. Lúc này chưa thấy, chắc là những tiên nhân kia trông chừng hắn rất chặt." Tam trưởng lão vừa nói với lắc đầu.
Ô Tinh Tinh mím môi không nói.
Vị Minh Diệc kia và đám người tông chủ Phiêu Miểu tông rời đi, chỉ còn lại một mình Ninh Dận - Huyền Dương chân nhân ở.
Ừ, đây không phải là một cơ hội tốt sao?
Người ngoài rất khó gặp Tùy Ly, nhưng nàng có thể hóa thành nguyên hình, lặng lẽ đi vào nha.
Ô Tinh Tinh lấy lại bình tĩnh, xoay người tiếp tục học tập với Tam trưởng lão.
Tu hành khẩu quyết thật sự rất khó nhớ.
Vì cứu Tùy Ly, nàng thật đúng là trả giá quá nhiều mà!
Đêm đến.
Một đoàn trắng như tuyết, dễ dàng nhảy qua từng đỉnh núi.
Nhưng rất nhanh nàng ý thức được, ở trong đêm tối, nàng trắng như vậy có chút chói mắt.
Vì vậy nàng thành thạo lăn xuống dưới đất một vòng.
Lông dính đất bùn, trở thành màu đen dơ bẩn, lúc này mới bò dậy tiếp tục đi về phía trước.
Chờ chốc lát gặp, hắn còn có thể nhận ra mình sao?
Ô Tinh Tinh cúi đầu ngửi mùi trên người.
Ừ, chắc hắn sẽ nhớ mùi của mình... đi?
Ngoài ý muốn chính là, chỗ Tùy Ly không có người trông coi.
Ô Tinh Tinh có chút buồn bực.
Chẳng qua nàng cũng không suy nghĩ nhiều, lặng lẽ nhảy qua tường rào thật cao, sau đó nhẹ nhàng lặng lẽ đặt chân lên gạch xanh trên mặt đất, không phát ra chút âm thanh nào.
Nàng hít thở nhẹ nhàng, khoác ánh trăng, đi về phía chủ điện.
Tùy Ly, ta đến cứu chàng đây!
"Chắc Quý Viên đã bị tiêu diệt rồi." Bỗng nhiên giọng của Tùy Ly vang lên, lạnh lẽo vô cùng.
Ô Tinh Tinh ngừng lại.
Rất rõ ràng, đây không phải nói chuyện với nàng.
Vì vậy Ô Tinh Tinh trốn sau một cột đá to lớn.
Con ngươi của nàng di chuyển nhìn xung quanh, cuối cùng mượn ánh trăng mờ ảo, nhìn thấy bóng người.
Huyền Dương chân nhân.
A không!
Là Ninh Dận.
Sau khi đêm đến, thần hồn của Huyền Dương chân nhân sẽ trở về trên trời nghỉ ngơi.
Ninh Dận đứng ở chỗ đó, cười lạnh một tiếng: "Đạo quân là nói lời này cho ta nghe sao?"
Tùy Ly không mở miệng
"Đám Quý Viên bị tà tu một lưới bắt hết, nên là chuyện tốt." Ninh Dận cười nói.
“Nếu ở trước mặt mọi người, hắn ta nói ra ngươi là đồng phàm với mình, cũng là chuyện tốt sao?" Tùy Ly hờ hững hỏi ngược lại.
Thân hình Ninh Dận hơi khựng lại.
Bỗng nhiên ông ta nghiêng người về phía trước, giống như là muốn vươn tay bắt lấy Tùy Ly, nhưng sau đó lại nhịn xuống.
"Ha." Ninh Dận cười lạnh: "Thôi được, ta lên tiếng phủ nhận cũng vô dụng, ta biết ngươi thông minh. Nhưng thông minh đi nữa thì như thế nào? Đầu tiên, ta giết địch dũng mãnh, mọi người đều chính mắt nhìn thấy, chỉ dựa theo lời một mình Quý Viên, ai tin? Thứ hai, người đầu tiên tiên nhân tìm là ta, vào trước là chủ, tiên nhân đã xem ta là người mình, như thế nào có thể tùy tiện tin một tà tu? Nếu như đạo quân muốn dựa vào Quý Viên loại trừ ta, sợ rằng không được rồi."
Mà bên này, Ô Tinh Tinh nhíu mày, cũng không để ý đến chuyện Ninh Dận và Quý Viên đình bày ra trò gì.
Nàng cắn chặt răng, chỉ muốn đi lên cắn chết Ninh Dận.
Giọng điệu của người này ngông cuồng đắc ý, thật làm cho người ta tức giận.
Đêm tối hạ xuống, ánh trắng giống như dòng nước chảy, nhẹ nhàng rơi xuống.
Bầu không khí vừa yên lặng lại căng thẳng.
Ninh Dận không có thấy được phản ứng mà mình mong muốn trên mặt Tùy Ly.
Ông ta không nhịn được tiến lên một bước: "Đạo quân không cảm thấy thất vọng sao?"
Tùy Ly giương mắt nhìn: "Ta phải nên nói những lời này với ngươi."
Ninh Dận nghi ngờ nhìn hắn chăm chú.
Nhưng rất nhanh ông ta nhớ ra cái gì đó, sắc mặt thay đổi.
Sở dĩ Ninh Dận đi vào ban đêm, là muốn tận mắt nhìn thử "kiệt tác" của mình.
Hạt giống ma đằng là ông ta lấy từ chỗ Quý Viên, mượn tay của Huyền Dương chân nhân, ném vào trong đan dược của Tùy Ly, cuối cùng thành công trồng vào cơ thể của Tùy Ly.
Vốn là tiên quân trên trời, lại thành thứ giống với tà tu.
Thật là thú vị!
Thậm chí trong tương lai, vậy này còn có thể hút sạch máu thịt của Tùy Ly.
Có thể nói là một thủ đoạn giết người tuyệt vời!
Trong mắt Ninh Dận lóe lên ánh sáng tàn ác.
Nhưng nghe ý của Tùy Ly, trái lại giống như hắn đã sớm đoán được ông ta sẽ trồng ma đằng lên người mình.
Vậy Tùy Ly tại sao còn để mặc cho vật kia trồng lên người mình?
"Là Minh Diệc dùng thủ đoạn gì, mới làm cho sắc mặt đạo quân như thường, không có dấu hiệu bị ma đằng xâm lấn?"
Ninh Dận vô cùng kinh ngạc vì chuyện này.
"Minh Diệc?" Giọng điệu của Tùy Ly vẫn lạnh lùng như trước, đồng thời còn có một khí chất cao cao tại thượng bẩm sinh. Tiên nhân mạnh mẽ trong giới tu chân, ở trong miệng của hắn, cũng chỉ là một tên gọi thôi.
"Hắn nào có bản lĩnh như vậy? Ngay cả ma đằng đến cùng có lai lịch như thế nào hắn cũng không nhìn ra.”
Ninh Dận ngẩn ra: "... Nghe ý của đạo quân, đạo quân biết lai lịch của nó."
Tùy Ly lại không lập tức giải đáp thắc mắc cho ông ta, chỉ nói: "Ta nên cảm ơn người."
Hắn vừa nói xong lời này, hoàn toàn đã làm cho Ninh Dận ngạc nhiên nghi ngờ, sắc mặt của ông ta thay đổi liên tục, buộc miệng hỏi: "Có ý gì?"