Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 368

Chương 368 -
Chương 368 -

Ma đằng...

Rốt cuộc ma đằng có lai lịch gì?

Vì sao Tùy Ly không có việc gì?

Rốt cuộc Tùy Ly muốn làm gì?

Vốn dĩ Ninh Dận đã tính trước kỹ càng, trong nháy mắt thật sự không hiểu chuyện gì xảy ra.

Tùy Ly nhìn ông ta, giống như đang nhìn con kiến hối, nhìn một thứ ở dưới chân mình.

"Minh Diệc sẽ giết ngươi." Hắn nói.

"Không thể nào... Không người nào có thể chứng minh, ma đằng là do ta ra tay, hơn nữa mới vừa rồi ngươi cũng nói, làm cho ta thất vọng rồi, bây giờ không phải ngươi còn tốt sao."

"Ngươi không biết, so với chuyện mưu hại ta, hắn càng khó tiếp nhận chuyện người giúp ta."

Những lời này đến cùng có ý gì?

Ninh Dận thật sự không hiểu.

Rõ ràng là ông ta đi trước một nước cờ hơn Tùy Ly, nhưng sao lúc này lại giống như ông ta bị lừa gạt vào trong một âm mưu nào đó.

Tùy Ly quay đầu lại: "Tiên nhân hành hạ người phàm, có rất nhiều thủ đoạn."

"Rốt cuộc đạo quân muốn nói gì?"

Mà lúc này Minh Diệc đi được nửa đường thì dừng chân lại: "Dừng lại!"

Tông chủ Phiêu Miểu tông không hiểu nhìn về phía hắn.

Sắc mặt Minh Diệc thay đổi kịch liệt, giống như xảy ra một chuyện đáng sợ nào đó.

"Ta phải đi về, chuyện tà tu giao cho ngươi! Bắt sống tên Quý Viên kia, nhất định phải mang hắn về cho ta!"

"Tiên quân?" Tông chủ Phiêu Miểu tông không hiểu, nhưng cũng chỉ có thể đưa mắt nhìn Minh Diệc giống như lửa đốt đến mông, vội vàng rời đi.

Ma Đằng.

Vật thượng cổ!

Hắn ta nhớ ra rồi, hắn ta nhớ ra rồi!

Vật kia vốn thuộc về Thanh Nguyên tiên quân!

Đó là gân mạch mà năm đó Thanh Nguyên tiên quân tự tay tróc ra từ máu thịt của mình.

Ninh Dận chỉ cảm thấy khắp nơi đều lộ ra vẻ cổ quái, ông ta xoay người rời đi.

Mà Tùy Ly cũng không có ý ngăn cản ông ta.

Chuyện này lại càng làm cho Ninh Dận lạnh cả người, thậm chí da đầu cũng cảm thấy tê dại một trận.

Ông ta rời đi.

Ô Tinh Tinh ở lại chỗ này, cũng nghĩ không ra giống như ông ta.

Đối với nàng mà nói, đối thoại này giống như tiếng trời vậy.

Ô Tinh Tinh lặng lẽ vươn một móng vuốt ra, nàng chưa kịp đạp xuống đất, thì cảm thấy có một cổ cảm giác nguy hiểm đến, theo bản năng dựng đứng lông toàn thân, rồi sau đó không chút nghĩ ngợi rụt trở lại.

Cùng lúc đó, một đạo bóng người xuất hiện đột ngột ở trước điện.

Một vòng ánh sáng lưu chuyển trên người của người đến, rồi lại biến mất không còn.

Hiển nhiên mới vừa rồi người này dùng truyền tống trận.

Ô Tinh Tinh trợn to mắt.

Là Qua Dạ Tinh!

Không! Là Minh Diệc mượn thân thể của Qua Dạ Tinh!

Minh Diệc đi tới rất vội vàng, sắc mặt khó coi.

... Nhất định không phải là chuyện tốt gì!

Trong lòng Ô Tinh Tinh căng thẳng.

Mà bên kia, Tùy Ly chậm rãi ngẩng đầu lên, vô cùng bình tĩnh quay đầu nhìn về phía Minh Diệc: "Mượn thân thể người phàm của hắn ta, ở nhân gian thi triển pháp thuật như vậy, lập tức đã chạy về Phiêu Miểu tông. Minh Diệc tiên quân không sợ chịu khổ vì làm chuyện ngược lại sao?"

Da mặt của Minh Diệc co rút lại, ngay sau đó che dấu sự âm trầm nơi đáy mắt, cười nói: "Ta lo lắng cho sự an toàn của tiên quân, lúc này mới ngựa không ngừng vó chạy về, bị chút khổ cũng không sao."

Nói xong, hắn ta nhìn chằm chằm Tùy Ly, bộ dạng giống như kẻ thù cường đại đến.

Tùy Ly hơi mấp máy môi, nói: "Có Huyền Dương chân nhân ở đây, người nào có thể đụng vào ta?"

Lời này, trái lại nhắc nhở Minh Diệc.

Trong nháy mắt sắc mặt Minh Diệc cũng thả lỏng.

Đúng vậy

Sao hắn ta lại đã quên, nơi này còn có một Huyền Dương chân nhân.

"Là ta quá quan tâm nên bị loạn. Tiên quân nghỉ ngơi đi." Minh Diệc nói xong cũng quay người rời đi.

Chắc là hắn ta muốn đi tìm Huyền Dương chân nhân.

Bóng lưng của hắn ta có mấy phần vội vã, thậm chí có chút giống như đang chạy trốn.

Tùy Ly cũng chỉ ngồi đó nhìn hắn ta rời đi mà thôi.

Ô Tinh Tinh nhìn thấy một màn này càng khó hiểu thêm.

Chắc là... Sẽ không có người nào đến nữa đi...

Ô Tinh Tinh lại cẩn thận, thử thăm dò vươn móng vuốt ra.

Đệm thịt mềm mại đạp xuống đất.

Ừ?

Tùy Ly lại quay đầu đi vào bên trong.

Ô Tinh Tinh trợn to mắt.

Đừng, đừng đi!

Nhưng nàng lại không trực tiếp gọi ra tiếng, lỡ như bị người khác nghe thấy, hôm nay "kế hoạch giải cứu" sẽ thất bại.

Ô Tinh Tinh nghĩ tới nghĩ lui, nhất thời luống cuống, chỉ có thể "meo" một tiếng.

Tùy Ly hơi dừng lại.

Ô Tinh Tinh thấy vậy, lại vội vàng kêu meo meo mấy tiếng.

Tùy Ly nghe âm thanh, chậm rãi quay người sang.

Ô Tinh Tinh lập tức trở nên vui vẻ, đang muốn xông đến.

Nhưng khi nàng nhìn vào mặt Tùy Ly, nhìn thấy vẻ mặt lạnh khốc của hắn, dáng vẻ này không khác với dáng vẻ lúc nãy nói chuyện với Ninh Dận.

Hắn không vui sao?

Hắn không biết là mình đến sao?

Ô Tinh Tinh theo bản năng dừng bước chân, lại kêu hai ba tiếng nữa..

Lúc này tiếng mèo cũng đã to hơn một chút.

"Mèo hoang từ đâu đến?" Tùy Ly rũ mi mắt lạnh nhạt nói một câu.

Ô Tinh Tinh khiếp sợ trợn to hai mắt.

Mèo, mèo hoang?

Tùy Ly thật sự không nhận ra nàng?

Ô Tinh Tinh cảm thấy chóp mũi có chút chua xót, hốc mắt của đỏ lên, nhất thời một ngọn lửa tức giận đốt cháy lồng ngực của nàng.

Cực kỳ tức giận,.

Quá tức giận!

Bọn họ nhất định đã làm đầu của Tùy Ly bị hư rồi?

Vậy... bây giờ phải làm sao đây?

Ô Tinh Tinh thoáng nhịn tức giận xuống, nhưng lại rơi vào trong mơ màng.

Xông ra nói với Tùy Ly, chàng còn nhận ra ta không, ta là đạo lữ của chàng nè.

Suy nghĩ này di chuyển một vòng trong đầu Ô Tinh Tinh.

Mà Tùy Ly thì đã quay người lại tiếp tục đi vào trong.

Hắn đi rồi.

Hắn đi không chút lưu luyến nào cả.

Hắn cũng không phân biệt được âm thanh của mình, còn xem mình là mèo hoang.

Ô Tinh Tinh hơi hít mũi một chút, lại có một chút xíu đau lòng trào ra.

Bình Luận (0)
Comment