Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 369

Chương 369 -
Chương 369 -

Dần dần bóng người của Tùy Ly chìm vào trong bóng tối,

Bỗng nhiên giọng nói của hắn vang lên: "Cái đuôi."

Ô Tinh Tinh: ?

Nàng theo bản năng cố gắng quay đầu nhìn cái đuôi của mình.

Ánh trăng chiếu xuống tạo cho cái đuôi to đầy lông của nàng một cái bóng thật dài, hoàn toàn không che giấu được!

Ô Tinh Tinh hoảng sợ.

Vậy mới vừa rồi mình núp ở sau cột đá không bị phát hiện chứ?

Nguy hiểm thật.

Thiếu chút nữa đã bị Ninh Dận cùng với Minh Diệc tiên quân gì đó phát hiện rồi? Những tiên nhân kia xấu như vậy, có lẽ xé xách đuôi của nàng, rồi nhổ hết lông của nàng!

"Nếu không chạy nhanh một chút, thì sẽ bị ta bắt được đấy." Tùy Ly lại lần nữa nói chuyện.

Ô Tinh Tinh lui về phía sau nửa bước, nhìn chằm chằm vào bóng người hòa với bóng đêm của hắn, sau đó mới không quay đầu vội vàng chạy đi.

Nàng trở về Hưng Thủy phong, dùng toàn thân mở cửa, chui vào.

Ngước mắt lên, lại thấy có một bóng người đứng ở phía trước.

Ô Tinh Tinh không khỏi giật mình dừng động tác lại.

Là, là Tam trưởng lão.

Tam trưởng lão khẽ thở dài nói: "Đi tìm Tùy Ly sao?"

Ô Tinh Tinh cứng đờ cúi đầu xuống.

Ồ. Chuyện nàng là yêu quái, bị Tam trưởng lão phát hiện rồi!

Tam trưởng lão nhìn con "mèo" đang cúi đầu xuống, là "mèo" đi? Trái lại Tam trưởng lão cũng không nắm chắc lắm.

Còn mèo cứng đờ đứng tại chỗ.

Tam trưởng lão hơi mấp máy môi nói: "Nếu không ngồi xuống nói chuyện trước?"

Ô Tinh Tinh gật đầu liên tục, sau đó chột dạ bước từng bước, đi tới trước một cái ghế.

Sau đó nhẹ nhàng nhảy lên, chỉ như vậy ngồi trên ghế.

Trước mặt, trong giới tu chân xảy ra chuyện lớn, tất cả mọi người đều quan tâm đến lợi ích của mình, trái lại dễ dàng bỏ qua một số chuyện không quan trọng.

Ví dụ như... Hôm đó Ô Tinh Tinh sử dụng Thất Sát kiếm, đệ tử Phiêu Miểu tông bị tiên nhân hạ xuống, luôn miệng nói Phục Hi tông bảo vệ một yêu vật.

Mọi người không nói ra.

Cũng không có nghĩa là bọn họ không suy nghĩ sâu xa trong lòng.

Nhất là Tam trưởng lão, sớm đã nghi ngờ, sau đó từng bước xác nhận suy đoán này.

Chỉ là hôm nay mới tận mắt nhìn thấy.

Tam trưởng lão xoay người ngồi xuống, cách một cái bàn với Ô Tinh Tinh.

Nguyên hình của Ô Tinh Tinh chính là một con mèo nhỏ, Tam trưởng lão không thể không cúi đầu nói chuyện với nàng: "Gặp Tùy Ly sao?"

Ô Tinh Tinh lại gật đầu.

"Hắn nói với ngươi như thế nào?"

Trái lại lời này là làm khó Ô Tinh Tinh.

Hai câu kia của Tùy Ly là nói với nàng, hay là nói với "mèo hoang"?

Trên mặt con mèo nhỏ lộ ra vẻ khó xử.

Nhất thời tiếng thở dài của Tam trưởng lão lớn hơn một chút, ông ta nói: "Tùy Ly không để ý đến ngươi đúng không?"

Ô Tinh Tinh dùng sức gật đầu một cái.

"Chắc là có nỗi khổ gì đó thôi." Tam trưởng lão nói.

Cũng có thể là đầu bị hư rồi.

Ô Tinh Tinh yên lặng bổ sung trong lòng.

"Nếu là như vậy, tạm thời không nên đi gặp hắn. Ngươi cũng không cần buồn, lại chờ thêm một chút đi." Mặc dù Tam trưởng lão cũng không biết phải chờ đến lúc nào tình hình mới có thay đổi.

Có lẽ sẽ không có.

Có lẽ Phục Hi tông đã được định trước chật vật vào lúc này, nhưng hơn trăm năm sau sẽ quay về thời kỳ đỉnh phong, nhưng cũng có lẽ sau trăm năm sau, sẽ trở nên ngày càng suy bại.

Không có người nào có thể biết được tương lai.

Ô Tinh Tinh tủi thân gật đầu.

"... Nếu quả thật không nhịn được muốn đi gặp Tùy Ly, thì nói cho ta một tiếng."

Ô Tinh Tinh nghi ngờ ngẩng đầu lên.

"Nếu ngươi không cẩn thận bị người ta phát hiện, dù sao phải có người lo hậu sự cho ngươi."

Ô Tinh Tinh bừng tĩnh hiểu ra.

Tam trưởng lão đứng dậy muốn đi, chờ đi đến cạnh cửa, quay đầu lại phát hiện Ô Tinh Tinh vẫn còn ngồi ở đó.

Giống như động cũng không dám động

Hoàn toàn khác với "yêu vật" mà các tu sĩ đã gặp qua.

Tam trưởng lão không nhịn được lại lên tiếng: "Lúc trước Tùy Ly dùng pháp bảo gì đó che giấu khí tức trên người ngươi đúng không?"

Ô Tinh Tinh lại cứng đờ người gật đầu.

"Phương pháp này có thể giấu diếm mọi người, nhưng thời niên thiếu Nghệ Thăng đạo tôn đã thông minh tuyệt đỉnh. Lúc Ninh Dận mượn lực lượng tiên nhân đánh vào Phục Hi tông, Nghệ Thăng đạo tôn cũng đã rất rõ ràng, Phục Hi tông không lùi bước mặc kệ là bảo vệ người hay yêu." Tam trưởng lão nói xong, mới đẩy cửa đi ra ngoài.

Tam trưởng lão đã từng nghĩ tới nghĩ lui một vấn đề.

Trừ ma giết yêu là bổn phận của tu sĩ.

Nhưng nếu đạo tôn không nhượng bộ, vậy bọn họ cũng tuyệt đối không lùi bước. Yêu... Thì cứ yêu đi.

Ô Tinh Tinh ngây người trong chốc lát, học cách gọi ngày xưa của Tùy Ly, nhỏ giọng kêu một tiếng: "Tam sư thúc."

Bọn họ không sợ nàng là yêu quái...

...

Mà bên này Minh Diệc lắc mình đã đi đến chỗ ở của Huyền Dương chân nhân.

Nhưng trong nhà trống trơn, không hề nhìn thấy bóng dáng của Huyền Dương chân nhân.

Sắc mặt Minh Diệc trầm xuống.

Lão già Huyền Dương này, lại dám lười biếng như thế?

Minh Diệc cũng không biết, lúc này tháo túng thân thể chính là Ninh Dận.

Khi Ninh Dận phát hiện linh khí xung quanh ngưng thành thực chất, dâng lên từng trận lăn tăn rung động, thì lập tức biết được có người đang dùng trận pháp.

Rút đi nhiều linh khí như vậy, có thể thấy người nọ sử dụng pháp thuật tương đối cao cấp.

Ninh Dận không chút nghĩ ngợi nhanh chóng rời khỏi chỗ này, lúc này mới tránh bị Minh Diệc bắt tại chỗ.

Ninh Dận không muốn đụng nhau với Minh Diệc.

Dù sao loại chuyện trồng ma đằng cho Tùy Ly này, vẫn không thể bị phát hiện được.

Vì vậy Ninh Dận quay đầu đi đến chỗ mà Phiêu Miểu tông sắp xếp cho Kiếm tông.

Trừ đệ tử của Kiếm tông, ông ta không có người nào có thể tin.

Bên ngoài Kiếm tông có bày một kiếm trận, Ninh Dận vừa tới đã kinh động đến đệ tử gác đêm bên ngoài.

Bình Luận (0)
Comment