Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 378

Chương 378 -
Chương 378 -

Tiếp theo nên nói cái gì... Là tiên nhân làm thế nào mượn thân xác của Ninh Dận đi diệt Phục Hi tông sao? Vị tiên quân kia còn đang ở sau nhìn đó.

Quý Viên cười lạnh trong lòng.

Tự Ninh Dận không dám nói, mà trông vào hắn ta chọc ra. Hắn ta cũng không phải người ngu, nếu như hắn ta nói gì đó liên quan đến tiên quân, vậy tiên quân kia sẽ lập tức giết chết hắn ta.

Hôm nay không có ma đằng, tất nhiên hắn ta sẽ chết rất dễ dàng.

Mà lúc này, Ninh Dận còn không quên đào hố cho hắn, sao hắn ta có thể làm vừa lòng Ninh Dận được.

Quý Viên lại cúi đầu ho khan kịch liệt, chờ ho ra không ít máu, hắn ta ngẩng đầu lên nhìn Tùy Ly: "Ta gần chết rồi."

Vẻ mặt Tùy Ly vẫn rất hờ hững.

Giống như tất cả chuyện mới vừa rồi, cũng chỉ là một trận náo nhiệt trong mắt hắn mà thôi.

"Ta muốn gặp mặt A Tinh." Quý Viên khàn khàn nói

Tùy Ly từ trên cao nhìn xuống Quý Viên, giống như nhìn một con kiến hôi.

Nhất thời Ninh Dận cười nhạo một tiếng: "Ha ha! Thấy không? Ngươi và hắn là tình địch, ta thật sự không nghĩ ra, vì sao ngươi lại nửa đường đổi ý, nhắm mũi nhọn về phía ta."

Quý Viên nghe xong chỉ nợ nụ cười khổ.

Hắn ta vẫn cho rằng mình rất lợi hại, có lẽ chính là nhân vật chính trong thoại bản dân gian, từng bước leo lên vị trí cao.

Nhưng sự thật chính là, từ đầu đến cuối hắn ta chỉ là một người bị lợi dụng. Lúc trước lão đạo sĩ kia lợi dụng hắn ta thử hạt giống của ma đằng, sau đó thủ lĩnh tà tù trước là Miêu Phong Vu lợi dụng hắn ta bắt Ô Tinh Tinh, hiện tại thì bị Ninh Dận lợi dụng đối phó với Tùy Ly.

"Hôm nay vì sao ở chỗ này tiêu diệt chúng ta? Không phải là do Ninh Dận ngươi lừa gạt, cổ động tiên nhân đến giết chúng ta sao? Ngươi vừa muốn mượn ta giết chết Tùy Ly, lại muốn mượn tiên nhân giết chết chúng ta. Cõi đời này nào có chuyện tốt như vậy, để cho ngươi chiếm hết chứ?" Quý Viên cười lạnh nói.

Tất nhiên hắn ta muốn Tùy Ly chết.

Nhưng so với việc để cho Ô Tinh Tinh làm quả phụ, thì Ninh Dận đùa giỡn hắn ta, lòng dạ lại ác độc càng làm cho hắn ta khó mà tha thứ được.

"Kiếm tôn... Thật sự là vô cùng thủ đoạn!" Tông chủ Phiêu Miểu tông hừ lạnh, dẫn đầu quát lên.

Những người còn lại giống như tỉnh lại từ trong mộng: "Hành động này của Ninh Dận kiếm tôn quả thật đáng sợ..."

"Đạo quân bị ngươi hại thảm như vậy, ngươi còn có gì muốn nói.” "Lại dám hợp tác với tà tu, còn xứng làm tông chủ một tông sao?"

Mọi người đều vô cùng căm phẫn, dồn dập nắm chặt vũ khí trong tay.

Sắc mặt Ninh Dận thay đổi lớn, tức giận nói: "Các ngươi tin tà tu không chịu tin ta? Các ngươi..."

Ông ta không thể che giấu hận ý trong lòng, trừng mắt nhìn Quý Viên: "Quý Viên! Ta nói cho ngươi biết, hôm nay một màn này, Tùy Ly đã sớm biết được, ngươi hoàn toàn không biết, những ma đằng kia, hắn..."

Ninh Dận còn chưa nói xong.

Một cổ lực lượng mạnh mẽ bỗng nhiên hạ xuống, đám tu sĩ chỉ cảm thấy giống như một trận gió mạnh lướt qua người bọn họ, một mùi tanh ngọt từ tận cổ họng xuống đến miệng.

Ninh Dận hét lên một tiếng chói tai thê thảm, trước mặt bọn họ, biến thành bột mịn.

Biến thành... bột mịn!

Đây là một kích đáng sợ như thế nào!

Bọn họ lập tức đi nhìn Minh Diệc.

Thân thể Minh Diệc uể oải, bỗng nhiên ngã xuống đất, bạch quang trên người cũng đã hoàn toàn mờ tối.

Rất hiển nhiên, một kích này là hắn ta ra tay.

Hơn nữa, kích này đã hút hết lực lượng của hắn ta.

Trong lòng mọi người từ từ dâng lên một trận sợ hãi.

Tông chủ Phiêu Miểu tông nhanh chóng đến đỡ Minh Diệc lên.

Minh Diệc khàn khàn nói: "Tông chủ Kiếm tông có ý đồ mưu hại Thanh Nguyên tiên quân, còn dẫn sói vào nhà, để cho tà đạo hoàng hành, đáng chết."

Nói xong, hắn ta giơ tay lên, bắt lấy hồn phách Ninh Dận còn quanh quẩn ở chỗ này.

"Kẻ này gian ác, giết chết, hủy đi nguyên anh, cũng không thể tha thứ. Để hồn phách bên trong túi, chịu khổ vạn năm bị đốt nóng, bị đóng băng." Minh Diệc mệt mỏi trầm giọng nói.

Mọi người há hốc mồm, chỉ đành quỳ xuống nói: "Tiên quân anh minh."

Lúc bọn họ đứng thẳng lại, cả người đều là mồ hôi lạnh, trong đầu vang lên tiếng vo ve, đã không có cách nào sắp xếp chuyện xảy ra hôm nay một cách rõ ràng được, nghĩ cái gì cũng cảm thấy đáng sợ.

Mà bên này Tùy Ly lại ung dung khom người xuống nhặt một vật, cong ngón tay cầm lên.

Đó là một viên đan.

Tu sĩ giấu linh thức bên trong tử phủ.

Tu luyện đến Kim Đan kỳ, tử phủ sẽ có hình dạng một viên đan tròn màu vàng, tu luyện đến Nguyên Anh kỳ, tử phủ sẽ có bộ dạng Nguyên anh, theo cảnh giới tu luyện ngày càng cao, hình dạng cũng sẽ thay đổi.

Người có tu vi đại thành, thậm chí tử phủ chính là một mảnh thiên địa.

Vật này là chỗ giấu linh thức của Ninh Dận.

Trong đó có tu vi cùng cảm ngộ cả cuộc đời của ông ta.

Nếu ông ta không chết, tử phủ của ông ta chắc là một mảnh trời đất đi.

Mà lúc này vừa chết, lại chỉ lùi lại hóa thành một viên đan tròn.

Mọi người hơi thổn thức một chút, lại nghĩ đến những chuyện ác độc ông ta làm, cho nên lập tức tan thành mây khói.

"Bây giờ đến lượt ta rồi đúng không?" Giọng nói yếu ớt của Quý Viên vang lên.

Mọi người nhìn về phía hắn ta, không nhịn được nhíu mày.

Thì ra thủ lĩnh tà tu rút đi vẻ ngoài dữ tợn do ma đằng tạo ra lại trẻ tuổi như vậy, trái lại giống như một thư sinh vô hại.

"So với chuyện bị giết thành bột mịn, ta càng muốn chết trong tay Ô Tinh Tinh." Quý Viên nói.

Minh Diệc nhếch mép một cái.

Ngươi là thứ gì? Xứng để cho ta dùng nhiều lực lượng như vậy sao, muốn ta tổn hại vì giết thứ hèn hạ này sao?

Quý Viên ngước mắt lên, ánh mắt có chút trống rỗng, không biết nhìn về phương nào.

"Dù sao là ta có lỗi với nàng. Là ta đào hôn trước, cười người khác trước... Ta còn có lỗi với quận vương phi đang khổ sở ở trong phủ chờ ta, cha nương của ta nhất định sẽ không để cho nàng rời khỏi quận vương phủ, nàng nhất định sẽ thủ tiếc cả đời..."

Mọi người nghe xong, âm thầm nói, thì ra là ngươi thiếu nợ vị Ô cô nương kia trước!

Ban đầu ngươi còn không biết xấu hổ nói Tùy Ly đạo quân cướp vị hôn thê của ngươi?

"Vì sao ngươi còn chưa ra tay?" Quý Viên nhìn Tùy Ly: "À, ngươi sợ nàng sẽ oán trách ngươi sao? Chỉ cần ngươi không nói, nàng sẽ không biết. Thật ra thì... Ta nhìn ra được, nếu không phải ta xuất hiện, sợ rằng nàng cũng quên mất ta là ai. Hôm nay trong mắt nàng chỉ có ngươi. Nàng chỉ biết làm nũng, thương lượng hôn lễ cử hành như thế nào với ngươi mà thôi."

Quý Viên nói xong, thì dừng lại.

Càng nói như vậy, càng không nhịn được nhớ lại, nhớ lại Ô Tinh Tinh đáng yêu như thế nào. Nhưng như vậy sẽ không tốt. Trước lúc chết còn nhớ lại chuyện cũ, vậy sẽ chết không cam lòng.

“Ngươi có địa vị cao ở giới tu chân, tu vi của ngươi mạnh mẽ, ngay cả ngươi gian ác như Ninh Dận cũng không chống lại được ngươi, có thể thấy ngươi lợi hại như thế nào.... Ngươi hơn ta rất nhiều, A Tinh chính là một đôi trời sinh với ngươi. Có lẽ dưới sự giúp đỡ của ngươi, A tinh cũng sớm ngày đắc đạo, ngươi sẽ chăm sóc nàng thật tốt..."

Lời này giống như là đang âm dương quái khí, lại giống như là phó thác, lại giống như đang tự khuyên mình để cho mình không cam lòng.

Có một ít tu sĩ nghe xong, trong lòng không nhịn được dâng lên chút xúc động.

Nhưng lúc này Minh Diệc lại lạnh lùng ngắt lời: "Cõi đời này nào có người có thể là trời sinh một đôi với Thanh Nguyên tiên quân? chuyện nhân gian đã xong, không đến mấy ngày tiên nhân sẽ trở về tiên giới. Vị Ô cô nương kia ở lại nhân gian làm tán tu của mình đi."

Trong lòng Quý Viên chấn động, cuối cùng đứng thẳng người lên, máu chạy ở bên mép càng nhiều hơn.

"Cái gì? Hắn muốn phi thăng trước? Hắn muốn vứt bỏ Ô Tinh Tinh?"

"Cái gì mà phi thăng trước, tiên quân là thần tiên được sinh ra trên trời, không giống với các ngươi. Các người là khổ tu ngàn năm chờ phi thăng, còn tiên quân là đi lịch kiếp, bây giờ có thể về trời." Minh Diệc nói mang theo mùi vị từ trên cao nhìn xuống mọi người.

Quý Viên cắn răng, không thể tin: "Tùy Ly đạo quân không thương nàng sao?"

Minh Diệc lạnh nhạt nói: "Thần tiên trên trời sao lại có thất tình lục dục? Đạo quân đã sớm bỏ đi suy nghĩ phàm tục, một lòng tu luyện Vô Tình đạo."

Quý Viên cúi đầu lẩm bẩm: "Vậy A Tinh thì sao?"

Một tay của hắn ta nắm chặt lấy ống ta áo của hộ pháp, vẻ mặt thay đổi kịch liệt.

Mới vừa rồi một kính cường thế của Minh Diệc, hộ pháp đã không chịu được mà phun máu chết. Lúc này chỉ còn lại cái xác để cho Quý Viên dựa vào thôi.

Quý Viên chỉ cảm thấy cổ họng càng có nhiều máu tươi tràn ra, bầu trời kia cũng ngày càng xa tầm mắt của hắn.

Hắn ngã xuống đất, làm cho bụi đất bắn tung tóe.

Trong miệng hắn ta lẩm bẩm, nhỏ đến mức không nghe được: "Vậy nàng thì sao, vậy nàng thì sao."

Hắn ta trợn to hai mắt, không còn hơi thở.

Dù là kẻ địch, các tu sĩ cũng không tự chủ mà cảm khái.

Người này... Cuối cùng vẫn không cam lòng mà chết đi.

Mà Minh Diệc tiên quân dưới sự giúp đỡ của tông chủ Phiêu Miểu tông, chậm rãi đứng lên, phủi bụi trên vạt áo, quần áo lại trở nên sạch sẽ như mới. Tông chủ Phiêu Miểu tông vội vàng sửa sang lại tóc tai cho hắn ta.

Lập tức Minh Diệc tiên quân lại khôi phục bộ dạng khí chất xuất trần giống như lần đầu tiên đến đây.

Nhưng các tu sĩ nhìn hắn ta, trong lúc nhất thời không có sự vui mừng.

Bọn họ chỉ cảm thấy một trận trống rỗng.

Thật giống như, tiên nhân mà bọn họ theo đuổi... Thì ra, thì ra cũng chỉ như vậy mà thôi.

Cuối cùng Tùy Ly cũng động đậy.

Hắn hờ hững xoay người, chậm rãi đi về.

Bộ quần áo của hắn đã bị máu tươi mà ma đằng làm ra thấm ướt, lúc di chuyển, máu tươi cũng nhỏ từng giọt xuống mặt đất.

Nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp.

Mọi người bừng tỉnh.

Đạo quân xem như là báo thù cho Phục Hi tông?

Không... Nếu muốn báo thù chân chính, sợ rằng còn phải tính luôn cả... Bọn họ không dám nghĩ sâu xa.

Bọn họ nghĩ, chắc đạo quân sẽ không làm như vậy.

Bởi vì không ai sẽ làm như vậy.

Suy nghĩ kia quá điên cuồng.

Tà tu mất đi ma đằng đều đã chết.

Mùi máu tươi nồng nặc tràn đầu lỗ mũi, làm cho người ta nôn mửa.

Các tu sĩ lấy lại tinh thần, trước sau quý xuống với Tùy Ly, lạy một lạy: "Đạo quanh anh vũ, một lần tiêu diệt hết tà tu! Là may mắn lớn của giới tu chân!"

Bình Luận (0)
Comment