Như vậy xem ra, Quý Viên và Ninh Dận liên thủ, càng thích hợp hơn.
Nhưng tu sĩ nhỏ kia vẫn không phục, hắn ta càng tức giận hơn, cắn răng nói: "Nói bậy nói bạ! Hồ ngôn loạn ngữ! Đây rõ ràng là kế ly gián! Lúc trước đại chiến chính tà, Ninh Dận cống hiến không ít, ở trên chiến trường anh dũng chiến đấu như thế nào, tất cả mọi người đều nhìn thấy được..."
Mọi người nghe vậy thì trầm ngâm.
Đúng thế, lúc trước đại chiến, Ninh Dận chính là tiên phong đánh tà tu. Gần như là xả thân vì nghĩa, chỉ mong cho Kiếm tông lại lần nữa lấy được danh dự. Khi đó không ít tu sĩ cũng âm thầm thay đổi cái nhìn với Ninh Dận, sau đó còn có không ít người hâm mộ ông ta, vị tu sĩ nhỏ này chính là người hâm mộ.
"Hơn nữa, mấy ngày liên tiếp đánh nhau với tà tu bị mệt mỏi quá sức, cuối cùng nhất thời không kịp đề phòng, mới bị ngươi làm cho bị thương. Hôm đó chính là ngươi ra tay độc ác, ma đằng nước lửa bất xâm kia, đánh ra một lỗ thật lớn trên ngực của kiếm tôn, kiếm tôn là bị ngươi làm cho bị thương nặng..." Tiểu tu sĩ kia càng nói càng tức giận.
Nhưng mà cáo già sống lâu ở giới tu chân lại mơ hồ cảm thấy trong chuyện này có gì đó không bình thường.
Lúc đó Ninh Dận bị ma đằng xuyên qua ngực, để cho ông ta bị trọng thương, đúng là do Quý Viên ra tay! Bây giờ tỉ mỉ nhớ lại... Không phải lại càng trùng hợp hơn sao?
Nhưng mà bọn họ còn chưa nghĩ xong, bên kia Quý Viên đã cười ha ha một tiếng, mở miệng ra chính là nói tin tức càng rung động hơn.
"Xem ra kiếm tôn diễn rất khá, đều lừa được tất cả các ngươi. ngươi cho rằng ông ta vì sao phải liều mạng như vậy, vì sao lại bị thương nặng? Chẳng qua là sau khi diệt môn Phục Hi tông, để dễ dàng tẩy rửa hiềm nghi trên người mà thôi. Dù sao ai cũng không nghi ngờ người bị thương nặng mà mọi người đều nhìn thấy?"
"Cái gì?!"
"Không thể nào!"
"Tà tu to gan, ngươi có dám thề, hôm nay lời ngươi nói không có một câu nói dối không?"
"Hắn ta vốn là tà tu, con đường tu hành không giống nhau, coi như thề, ông trời cũng không làm được gì hắn ta."
"Ngươi nói đúng, vậy hắn chứng minh như thế nào..."
Trong lúc nhất thời, mọi người ở chỗ này đều rối loạn.
Trên mặt mọi người là sự nghi ngờ, khiếp sợ, khó tin... Thật sự là muôn màu muôn vẻ.
“Ta biết các ngươi sẽ không tin, cho nên khi Ninh Dận kiếm tôn tìm đến cửa, đã ghi chép lại."
Quý Viên khó khăn giơ tay lên, lấy một món đồ từ trong ngực, ném lên không trúng.
Tu sĩ thấy vậy, theo bản năng muốn giơ tay lên đánh.
"Đừng động! Đó chính là đá hồi ảnh!"
Đá hồi ảnh, chính là thứ giữ lại hình ảnh đã có lúc trước, là pháp khí có thuật pháp đặc biệt. Có thể thu hình ảnh lúc đó vào, sau này lúc cần thì có thể thả ra.
Chẳng qua vật này chỉ lưu lại một đoạn hình ảnh rất ngắn, giá lại đắt, chế tạo không dễ, lại chỉ có thể sử dụng một lần.
Cho nên cũng chỉ có tông môn lớn mới có thể dùng.
Sau khi đá hồi ảnh này ném lên không trung, ánh ra một đoạn hình ảnh mờ trên bầu trời.
Bên trong hình ảnh, quả nhiên có thể thấy Ninh Dận kiếm tôn đi đến bên cạnh Quý Viên.
Vật này chỉ thu ảnh thôi, cho nên mọi người chỉ có thể nhìn thấy Ninh Dận đang nói gì đó với Quý Viên, nhưng không biết là nói gì.
Chẳng qua, nếu trong tay Quý Viên có đồ có thể lưu ảnh.
Vậy chắc cũng có phát khí thu âm thanh lại.
Tu sĩ nhỏ lúc nãy nhìn chằm chằm vào Ninh Dận, giận đến mức con ngươi tràn đầy tơ máu.
Hắn ta lắc đầu nói: "Người trong hình là lấy pháp thuật thay đổi dung mạo ngụy trang thành Ninh Dận kiếm tôn đi?"
Quý Viên lại ho ra máu, hắn ta vịn tay vào hộ pháp, cười một tiếng: "Lúc ấy ta cũng nghĩ như vậy, người đến kia, phải chứng minh mình thật sự là tông chủ Kiếm tông? Nếu không một con chó con mèo đều muốn chúng ta tôn sùng như thượng khách thì sao được chứ? Vì vậy... Ta đã mời ông ta thể hiện một kiếm chiêu chỉ có Kiếm tông mới làm được."
Quý Viên nói xong, trong hình ảnh Ninh Dận rút kiếm bay lên đâm đến, thôi thúc gió mây, ngọn núi lớn sau lưng của Quý Viên bị bổ thành hai nửa, giống như mở ra một con đường cho vị kiếm tôn này vậy.
Trong hình Quý Viên kinh ngạc giật mình, ma đằng cũng không khống chế mà bay ra.
Tà tu còn lại cũng trợn mắt nhìn.
Nhưng rất nhanh, bọn họ đã thu hồi lại vũ khí, lộ ra nụ cười hiểu nhau, rất hiển nhiên, giao dịch đã thành công.
Bên ngoài hình ảnh, yên lặng như tờ.
"Kiếm tông còn lời gì để nói?" Trưởng lão Phiêu Miểu tông thở dài một tiếng, quay đầu nhìn Ninh Dận.
Ninh Dận vẫn đứng ở chỗ đó, cũng không nhúc nhích.
Quý Viên nhìn tu sĩ nhỏ kia: "Ngươi liều mạng nói chuyện giúp ông ta như vậy, nhưng ngươi có biết vì sao từ đầu đến cuối ông ta không nói lời nào không? Bởi vì ông ta rất rõ ràng, tà tu cũng không phải người lương thiện gì, tất nhiên trong tay sẽ lưu lại bằng chứng chống lại ông ta, một khi bị lấy ra, thì ông ta cũng không thể cãi được nữa. Mỗi câu hỏi nghi ngờ của ngươi, cũng chỉ nói rõ ra hành động của ông ta mà thôi."
Tu sĩ nhỏ kia vô cùng xấu hổ, hắn không chút nghĩ ngợi quay đầu nhìn Ninh Dận.
Nhưng cái nhìn này làm cho hắn ta sợ hết hồn.
Ninh Dận âm trầm nhìn tu sĩ nhỏ, đúng như lời Quý Viên nói, nghi ngờ của tu sĩ càng vạch trần hành động của Ninh Dận, vì vậy ánh mắt của kiếm tôn kia hận không thể giết chết hắn ta
"Kiếm tôn..." Tu sĩ nhỏ lúng túng, trong mắt là vẻ không thể tin được.
"Nói tiếp đi, sao không nói tiếp nữa?" Cuối cùng Ninh Dận cũng mở miệng, nhưng chỉ là ông ta nhìn Quý Viên thôi, cũng không có ý giải thích cho mình.
Giải thích cũng vô dụng.
Lúc này đến lượt Quý Viên không nói tiếng nào.