Hộ pháp ở bên cạnh thì sợ hãi nuốt nước miếng một cái.
Có lẽ... Có lẽ lúc này so với chuyện chế nhạo, chạy trốn bảo vệ tính mạng không phải quan trọng hơn sao?
Quý Viên nhìn ra được suy nghĩ của hộ pháp, quay đầu nói: "Làm tà tu lại không có cốt khí như vậy sao?"
Cả người hộ pháp chấn động, nhịn xuống suy nghĩ muốn chạy trốn.
Tu sĩ chính đạo chưa chắc vẻ vang hơn bọn họ.
Nhưng lúc trước đại chiến, tà tu hành động vô cùng dễ dàng, dễ như trở bàn tay phá hủy những môn phái kia, Khi đó tuy có môn phái đầu hành, nhưng vẫn có tu sĩ không chịu cúi đầu.
Nếu như thế, lúc tà tu bọn họ gặp nghịch cảnh, cũng không nên quay đầu chạy trốn.
"Lúc trước ngươi đầu độc người phàm, đầu quân vào tà tông của ngươi, để cho bọn họ bỏ mạng hồ đồ, lại thành thức ăn trong ma đằng. Nếu vì đạo nghĩa, hôm nay ai cũng có thể giết ngươi." Tùy Ly bình tĩnh nói.
Quý Viên lắc đầu, uốn nắn lại lời của hắn: "Nhưng chưa chắc ai cũng có thể giết chết ta."
Hắn ta nhìn thẳng vào Tùy Ly: "Ngươi thì sao? Ngươi có thể giết ta không?"
Ninh Dận ở cách đó không xa không nhịn được co quắp khóe miệng.
Đây là loại tình cảnh châm chọc buồn cười như thế nào chứ.
Có lẽ Tùy Ly cũng không cần ra tay.
Sau khi phát hiện những ma đằng này vốn dĩ là tới từ Thanh Nguyên tiên quân, Tùy Ly chỉ cần động ý niệm một chút là có thể...
Ninh Dận mới vừa nghĩ đến chỗ này.
Tu sĩ xung quanh không nhịn được kinh hô một tiếng.
Đây chính là màn mà suốt đời bọn họ khó mà quên được---
Giống như hạt giống phá đất chui ra.
Da bị phá vỡ lộn xộn của tà tu, mở ra vô số cái miệng dữ tợn, trong nháy mắt làm cho bộ dạng của đám tà tu đều bị hư hao hoàn toàn.
Những ma đằng làm cho tu sĩ khổ sở tiêu diệt, để cho bọn họ căm ghét, từ trong cơ thể của tà tu phóng ra ngoài, bay thẳng đến chỗ Tùy Ly.
"Đạo quân cẩn thận!"
Dưới tiếng la hét hoảng sợ của nhiều tu sĩ, những ma đằng kia phá vỡ quần áo của Tùy Ly, xuyên qua máu thịt của hắn, đi vào trong cơ thể của hắn.
Đám tu sĩ nhìn thấy một màn này, cảm thấy da đầu tê dại một trận, thậm chí không nhịn được lùi ra sau nửa bước.
"Minh Diệc tiên quân!"
"Tiên quân, đạo quân hắn..."
Vào lúc này, bọn họ theo bản năng cầu cứu về phía Minh Diệc, nhưng lại phát hiện Minh Diệc ngồi xếp bằng ở đó, trái lại vẻ mặt rất bình tĩnh, giống như đã sớm biết sẽ có một màn thế này.
Minh Diệc hít sâu một hơi.
Hư ảnh thần quân cầm kiếm đột nhiên tan biến.
Có thể nói vị này là tử địch của Thanh Nguyên tiên quân,
Dù chỉ là một đạo pháp tướng, cũng có thể kích ra sát ý theo bản năng từ Thanh Nguyên tiên quân. Đến lúc đó Tùy Ly lại đánh nhau với pháp tướng này thì chính là một trận buồn cười.
Minh Diệc biết chuyện này.
Nhưng những người còn lại thì thật sự không hiểu gì hết.
Chờ tiếng gào thảm thiết của tà tu vang lên, bọn họ mới hồi thần lại.
Mà bên kia Tùy Ly chậm rãi đi tới bên cạnh Quý Viên.
Mất đi ma đằng, khuôn mặt dữ tợn của Quý Viên đã biến mất, quay về với khuôn mặt tuấn tú lúc trước.
Quý Viên quan sát Tùy Ly từ trên xuống dưới, ho ra một ngụm máu, lúc này mới không lạnh không nóng nói: "Xem ra Ninh Dận đã thành công, ma đằng đúng là trồng được trên người của ngươi. Nhưng sao lại có biến cố ngày hôm nay?"
Mọi người còn chưa thoát khỏi kinh ngạc vì ma đằng của tất cả tà tu bị Tùy Ly "cướp lại".
Bọn họ lập tức nghe được trong lời của Quý Viên xuất hiện cái tên không nên có: Ninh Dận.
"Ninh Dận kiếm tôn, lời của Quý Viên kia là như thế nào?"
"Đúng vậy, cái gì mà xem ra Ninh Dận đã thành công."
Bọn họ không nhịn được nghi ngờ.
Sắc mặt Ninh Dận vô cùng lạnh lùng, không nói lời nào.
Cộng thêm dị trạng thân thể mà cổ bạc đầu tạo cho ông ta, lúc này giống như một ác quỷ vậy.
Ông ta đã biết!
Tùy Ly bảo ông ta tới đây không phải chuyện gì tốt đẹp!
Sở dĩ mấy ngày nay Tùy Ly chỉ là hành hạ làm nhục ông ta, mà không phải trực tiếp giết ông ta, chính là muốn ông ta bị xét xử trước con mắt của tất cả mọi người.
"Đạo quân có biết chuyện gì xảy ra không?" Có tu sĩ không có kiên nhẫn hỏi.
Tùy Ly cũng không mở miệng.
Nhưng rất nhanh đã có người giải đáp cho bọn họ, chính là Quý Viên.
Quý Viên cười nói: "Sao vậy? Chư vị còn không nghĩ ra sao? Trong Phiêu Miểu tông canh phòng nghiêm ngặt như vậy? Huống chi chỗ các ngươi còn có tiên quân trú đóng, người nào có thể yên lặng không một tiếng động lẻn vào bên cạnh Tùy Ly, bỏ hạt giống ma đằng vào thức ăn của hắn chứ?"
"Nội gián! Tất nhiên chỉ có thể là nội gián!" Tông chủ Phiêu Miểu tông không nhịn được kích động tiếp lời.
Chờ nói xong, ông ta mới ý thức được mình quá thất thố, vì vậy sửa sang lại ống tay áo, lại đi đến bên cạnh Minh Diệc, làm ra vẻ mặt bình tĩnh.
Nếu có thể xử trí Ninh Dận, tất nhiên có lợi cho Phiêu Miểu tông.
"Không thể nào!" Người nói lời này chính là tu sĩ của tông môn nhỏ.
Tu sĩ tức giận nói: "Đây cũng không phải là lần đầu tiên đạo quân oan uổng kiếm tôn, lúc trước nói kiếm tôn cất giấu yêu vật, còn gàng tang vật. Nhưng hôm đó, hôm đó, ừ, rõ ràng là đạo lữ kia của đạo quân, vị Ô cô nương kia mới là yêu vật. Hôm nay có thể nghĩ đến, chỉ là do bị người ngoài gài tang vật mà thôi..."
Quý Viên nghe xong lại cười một tiếng: "Gài tang vật/ Như thế nào là gài tang vật? Ta và Tùy Ly liên thủ sao?"
Đúng vậy.
Hai người này chính là tình địch.
Người nào đều có thể liên thủ, chỉ có bọn họ là không thể nào!
Lại nói, Tùy Ly đạo quân chính là bởi vì xác nhận chuyện yêu vật, mới có thù oán với Ninh Dận kiếm tôn.
Mà Quý Viên cũng có mối thù với đạo quân.