Hư ảnh thần quân kia cũng giơ tay lên nhắm thẳng vào.
Lúc này trong lòng mọi người đều dâng lên một cổ sợ hãi không có cách nào chống cự lại được, trái tim cũng giống như nhảy ra đầu hàng.
"Rút kiếm." Minh Diệc khó khăn nói ra hai chữ.
Hư ảnh thần quân kia biết lắng nghe rút bội kiếm bên hông ra, giơ kiếm lên.
Linh khí chưa hóa thành hữu hình bị chém thành hai nửa.
Đám mây chân trời cũng bị chém, kể cả toàn bộ bầu trời, giống như có một dấu vết nhạt vạch ra.
Mọi người thấy vậy nín thở, thán phục lực lượng của tiên nhân.
Khó trách chỉ là thần tiên hạ xuống thân thể phàm nhân, cũng có thể diệt hết Phục Hi tông. Nếu được pháp tướng nhập thể, chỉ sợ giơ một kiếm bổ xuống, là có thể bổ nát toàn bộ Phục Hi tông đi? Không cần xuất ra chiêu thứ hai
Đây cũng là sức mạnh tiên nhân mà bọn họ tu luyện hướng đến!
Phiêu Miểu tông.
Tùy Ly giơ tay lên lật qua một trang sách cổ.
Trang sách rơi xuống.
Trọng kiếm đánh xuống.
Phát ra âm thanh làm cho người ta ê răng.
Tà tu hoảng hốt quay đầu lại, chỉ thấy da của Quý Viên do dây leo dây mây hóa thành biến thành một thực vật cao chọc trời, phóng lên cao, cứng rắn chống đỡ trọng kiếm này.
"Phốc---" Máu tươi bắn ra xa ba mét, Minh Diệc cũng không nhịn được che mặt quỵ xuống đất.
Tùy Ly lại lật một trang sách cổ qua.
Thân kiếm vũ động, phát ra tiếng rít gào.
Ánh sáng xung quanh Minh Diệc cũng mờ đi hai phần.
Tùy Ly lại lật một trang sách cổ qua.
Mũi kiếm phá vỡ dây mây và dây leo, đâm vào trong máu thịt.
Dây leo và dây mây quấn ngược lại thân kiếm, linh khí chấn động xông thẳng bảy tám chục trượng.
Vẻ mặt mọi người hoảng hốt.
Trình độ như vậy, lại... Không thể một kích giết địch sao?
Da và xương của Quý Viên đều bị vỡ ra, bộ dạng dữ tợn.
Hắn ta cong đôi môi trắng bệch, không lên tiếng đầu hàng, chỉ nhìn chằm chằm vào hư ảnh thần quân kia. Tỏ ra có chút điên cuồng.
Nhưng Minh Diệc đã không kiên trì được nữa.
Nếu cổ thân thể này chết ở chỗ này, tất nhiên pháp tướng của thần quân cũng sẽ biến mất, thần thức và hồn phách của hắn ta cũng sẽ lập tức trở về tiên giới, cũng sẽ bị gặp cắn trả.
Nếu như hắn ta có thể mở rộng pháp tướng, như vậy pháp tướng sẽ càng lợi hại hơn.
Nhưng hắn ta không làm được.
Có thể trở thành tiên nhân Bát trọng thiên cũng không dễ dàng... hắn ta không muốn mất địa vị tôn quý như vậy, cũng giống với tu sĩ phàm nhân không muốn mất quyền thế địa vị.
Minh Diệc ngẩng đầu lên, từ trong cổ họng nặn ra từ chữ: "Lập tức... Mời Thanh Nguyên tiên quân đến."
Cuối cùng là đồ của Tùy Ly.
Vẫn là gọi hắn đến thu phục đi.
Minh Diệc không muốn trả giá càng nhiều nữa!
Lệnh truyền đến Phiêu Miểu tông.
Đệ tử hốt hoảng đi mời Tùy Ly.
Tùy Ly đặt quyền sách cổ trên tay xuống, đứng dậy đi ra ngoài.
Quá hoang đường!
Vậy mà Minh Diệc muốn mời Tùy Ly đi đến giúp đỡ?
Sắc mặt Ninh Dận vô cùng âm trầm, đột nhiên toát ra một suy nghĩ.
...Sẽ không phải lúc trước Tùy Ly đã ngờ đến một màn này rồi chứ?
"Kiếm tôn cùng đi đi." Tiếng của Tùy Ly vang lên.
---
Gió mạnh lướt qua.
"Phụt." Quý Viên phun ra từng ngụm từng ngụm máu tươi.
Thế nhưng máu tươi còn chưa thấm vào đất đai, lập tức đã bị đám tà tu ở phía dưới hấp thụ.
Minh Diệc ổn định lại thân thể, ngồi tĩnh tọa tại chỗ, để giảm bớt thương tổn.
Trong lòng hắn ta mặc niệm khẩu quyết, nhưng đôi mắt thì nhìn động tác của ma đằng.
Một cổ lạnh rung xuất hiện không áp chế được dâng lên từ đáy lòng của hắn ta. Nghênh đón Thanh Nguyên tiên quân trở về tiên giới, cuối cùng là nghênh đón một vũ khí sắc bén trước nay chưa từng có về tiên giới, hay là ma vật tà ma tận xương không có thuốc chữa chứ?
Trái lại suy nghĩ này cũng không có nhanh chóng biến mất.
Bởi vì Minh Diệc cũng rất rõ ràng.
Dù bọn họ sợ hãi Tùy Ly, nhưng Cửu trọng thiên cũng không thể rời bỏ Tùy Ly được.
Quay lại một trăm năm trước, bọn họ không cần hắn. Nhưng hôm nay lại khác.
Một trong lục đạo của phật môn, được gọi là A Tu La.
Vốn dĩ không có liên quan gì với Tiên nhân của Cửu trọng thiên.
Nhưng hôm nay vách tường che chở giữa lục giới bị phá vỡ, A Tu La bước vào biên giới tiên nhân, dần dần thể hiện ra ý xâm lược.
So sánh như vậy, quả thật tà tu xâm lược nhân gian đều không đáng nhắc đến.
"Tùy Ly?"
"Sao lại mời Tùy Ly đạo quân đến?"
Tiếng kinh ngạc hoảng sợ của các tu sĩ vang lên.
Tông chủ Phiêu Miểu tông cũng quay đầu nhìn lại, cái nhìn này làm cho sắc mặt của ông ta thay đổi.
Tùy Ly một đường đi tới, tất nhiên không trì hoãn thời gian, bởi vì có dùng pháp khí của Phiêu Miểu tông.
Tất nhiên pháp khí này cũng không giống như bình thường!
Đó là Phi Vân đới của Phiêu Miểu tông.
Chiều rộng dài như một con sông, nhẹ như tơ lụa, lúc di chuyển, chỉ là một dải ngân quang nhàn nhạt.
Nhưng dải ngân quang này, sau khi Tùy Ly bước xuống thì ầm ầm nổ tung.
Cũng không biết Tùy Ly sử dụng pháp thuật gì, cưỡng ép sử dụng pháp khí, cho nên pháp khí không chịu nổi... Nghiễm nhiên thành vật phẩm sử dụng một lần thì hư!
Cho người khác dùng thì cũng thôi đi, nhưng Phục Hi tông chính là trở ngại lớn nhất để cho Phiêu Miểu tông biến thành tông môn đệ nhất.
Sao trong lòng tông chủ Phiêu Miểu tông có thể thoải mái được?
Nhưng ông ta cố gắng đè xuống tất cả cảm xúc kích động, khách khí nở nụ cười, đi về phía trước nghênh đón.
Nhưng Tùy Ly thì đi thẳng qua người ông ta, đi thẳng đến hư ảnh của thần quân kia.
"Tùy, Ly." Mà lúc này, Quý Viên cắn răng nghiến lợi nói ra hai chữ.
Gần như cả người của hắn ta đều tràn đầy máu tươi, chuyện này càng làm cho hắn ta thêm dữ tợn.
"Ta còn tưởng rằng ngươi muốn mượn tay người khác diệt trừ ta, yên tâm tránh ở sau lưng làm một con rùa đen rục đầu." Quý Viên mỉa mai nói.