Không, tuyệt đối không thể nghĩ như vậy.
Không được xúc phạm tiên nhân...
Có suy nghĩ phức tạp như vậy cũng không phải chỉ có một mình hắn ta.
Mà lúc này Minh Diệc tiên quân đang nhắm mắt, ngồi trên tảng đá lớn, máu từ thất khiếu chậm rãi chảy ra, giống như thần hồn bị cái gì to lớn đánh vào.
"Tiên quân." Tông chủ Phiêu Miểu tông đè xuống sự kinh ngạc quái dị trong lòng, cẩn thận gọi một tiếng.
Minh Diệc cũng không để ý đến ông ta.
Vào lúc này, trong lòng hắn ta cũng rất kinh hãi.
Nói chung bởi vì vật kia từ là một vật trong cơ thể thần tiên bóc ra, nó lại không sợ tiên thuật. Người ngoài đều cảm giác được uy áp mãnh liệt, gây cốt gần như sắp bị đè nát, nhưng nó lại giương nanh vuốt lên, nghênh đón, trực tiếp đối đầu với Minh Diệc.
Trong lúc đối chiến, xương cả người Quý Viên đều bị hắn ta đập nát.
Nhưng Minh Diệc cũng không khá hơn là bao, dù sao bây giờ cũng là thân thể người phàm, dưới sự tự bạo của hai hộ pháp tà tông, bị nổ cho thần hồn suýt rời khỏi thân thể.
Đối với Minh Diệc, thương thế như vậy cũng không có gì, nhưng rơi vào cổ thân thể này của Qua Dạ Tinh, tất nhiên thất khiếu chảy máu, nhìn vô cùng đáng sợ.
Hắn ta cũng không muốn mất thể diện.
"Tiên quân." Tông chủ Phiêu Miểu tông lại kêu một tiếng, ông ta do dự mãi, vẫn hỏi: "Ma đằng kia lại khó đối phó như vậy sao?"
Nếu tiên nhân cũng không có cách nào với nó, vậy thì ông ta phải sớm chuẩn bị.
Từ sau khi chính tà khai chiến, các đại tông môn chết không ít tu sĩ.
Minh Diệc không kiên nhẫn mở mắt ra, nhưng lúc nhìn đến mặt của tông chủ Phiêu Miểu tông, Minh Diệc hơi khựng người lại, trong lòng cũng cảm giác được gì đó.
Hắn ta không muốn xả thân cứu giới tu chân, cho nên trì hoãn trận chiến. Sợ rằng đã có rất nhiều tu sĩ sinh ra nghi ngờ với hắn ta, tất nhiên cũng sẽ giảm kính ngưỡng quỳ lạy đối với tiên nhân.
Chuyện này không thể được!
Minh Diệc hạ quyết tâm, lạnh lùng nói: "Đồ của thời kỳ thượng cổ, tất nhiên không dễ đối phó như vậy, chẳng qua không sao, ta tự có cách."
Tông chủ Phiêu Miểu tông gật đầu đáp lại, nhưng nghi ngờ trong lòng cũng không có biến mất.
Hôm sau.
Minh Diệc tắm rửa thay quần áo, đốt hương, dâng tế phẩm lên.
Tiền xu đặt trong bình ngọc, lại dùng chim trĩ, chó dê, thuồng luồng tế.
Ngự Thú tông là người cung cấp những cái này.
Minh Diệc liếc một cái, nhưng vẫn có mấy phần bất mãn.
"Đây là cung tế có quy chế lớn nhất, vốn dĩ trĩ nên là phượng hoàng, chó dê nên là kỳ lân, thuồng luồng nên là rồng."
Trưởng lão Ngự Thú tông khom người nói: "Tiên quân nói đùa, phàm trần đã mấy năm không thấy loài vật thần dị như phượng hoàng kỳ lân này rồi. Lần xuất hiện cuối cùng, cũng là thời kỳ thượng cổ."
Nếu thật sự dùng đến những vật như phượng hoàng kỳ lân, vậy pháp tướng được mời đến, có bao nhiêu đáng sợ chứ!
Tất nhiên bọn họ không nói dối.
Đồ của tiên giới, tất nhiên nhân gian không có cách nào so sánh được rồi.
Lại nhìn một chút đi.
Minh Diệc nhắm mắt, tay cầm hương bắt đầu niệm chú văn.
Từng chữ hắn ta nói ra, rơi vào tai mọi người đều không thể hiểu được, giọng điệu xa lạ lại quái dị, nhưng bọn họ có thể mơ hồ cảm nhận được lực lượng chứa bên trong đó.
Chủ phong ở Phiêu Miểu tông.
Tùy Ly bỗng nhiên dùng sức nắm lấy tay vịn của ghế, một cảm giác quen thuộc bỗng nhiên xâm nhập vào giác quan của hắn.
Sau đó một loại chán ghét muốn nôn mửa đến từ tận sâu trong linh hồn nhanh chóng trào ra.
Hắn ngước mắt, nhìn về phương xa.
Minh Diệc mời thứ gì đến!
Phương thức mà thứ kia đến nhân gian, khác với đám người Minh Diệc. Đám Minh Diệc là hạ thần thức xuống, lại dùng nửa hồn phách bám vào trong thân thể phàm nhân.
Mà thứ kia, là dùng pháp tướng hạ xuống. Gần như pháp tướng có lực lượng của bản gốc.
Vi phạm quy tắc như vậy, người thi thuật sẽ chịu đựng cắn trả to lớn.
Trên mặt Tùy Ly lộ ra vẻ bình tĩnh lạnh khốc.
Đây cũng lên thứ Minh Diệc nên nhận...
"Ninh Dận đâm sau lưng chúng ta!" Tà tu tức giận quát mắng: "Ông ta mượn ma đằng, thì ra là vì đưa tiên nhân đến giết chúng ta!"
Nhưng Quý Viên lại cảm thấy bên trong chuyện này có gì đó khác lạ.
"Có lẽ Ninh Dận cũng không lo cho mình được."
"Sao có thể? Ta thấy ông ta chính là cố ý trở tay đánh ngược lại chúng ta!" Trên mặt hộ pháp tràn đầy bi phẫn.
Gã nói xong, nghiêng đầu nhìn Quý Viên.
Quý Viên rất yếu, giống như hít thở thêm hai cái thì có thể ngã xuống được rồi.
Đây là kết quả sau khi gân cốt của hắn ta nát hết, ma đằng đắp nặn lại thân hình cho hắn ta, rút đi máu thịt.
Sắc mặt của Quý Viên cực kỳ bình tĩnh.
Hắn ta đã đi đến bước này, tất nhiên không thể lùi bước được nữa.
Chuyện trải qua trong một năm ngắn ngủi, còn phức tạp khúc chiết hơn mười mấy năm trước kia của hắn. Hắn ta đã chịu đủ khổ, cũng hưởng hết sự tôn sùng, đặc quyền thân phận cao hơn cả quận vương, vẫy tay là có thể làm chúa tể sống chết của người ta, thậm chí còn có địa vị khuất đảo núi sông..
Chẳng qua không biết nếu hôm nay hắn ta chết, Tùy Ly có phải cũng sẽ rất nhanh chết trong tay ma đằng không?
Quý Viên nhếch mép nói.
...
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của tất cả mọi người.
Một Thần quân trẻ tuổi mặc áo giáp màu xanh biết, hông đeo trọng kiếm màu bạc nặng ngàn cân, cao đến trên táng cây, hóa thành một đạo hư ảnh, đi giữa đám mây.
Minh Diệc đứng ở trước đàn tế, trong miệng phát ra tiếng nghiến răng kèn kẹt, thân hình cũng dần uể oải, máu tươi theo thất khiếu chảy ra.
Hắn ta trợn to mắt, tư thái tiên phong đạo cốt mấy hết.
Một đạo ánh sáng trắng vòng quanh người hắn ta, giống như là thần hồn không chống cự nổi muốn rời khỏi nhân gian.
Minh Diệc chịu áp lực cực lớn mà người ngoài không thể tượng tượng nổi, khó khăn giơ tay lên, nhìn thẳng vào phương hướng của Quý Viên.