Có thể nói hoàn toàn khác biệt với những tu sĩ trong giới tu chân.
Lấy linh khí tu hành, hơn nữa có vô số đan dược, người có tu vi càng cao cường, càng có thể để tuổi xuân dừng lại, sửa sang dung nhan.
Cho nên phần lớn giới tu chân đều là tuấn nam mỹ nữ.
Có thể thấy môn chủ của Pháp m môn hoàn toàn không để ý đến những thứ này.
Bà ấy đứng thẳng người, mở miệng nói: "Tiên quân muốn lấy người sống tế đại trận sao?"
Minh Diệc có chút không kiên nhẫn nói: "Đúng vậy."
Trong lòng hắn ta có mấy phần tức giận.
Chuyện gì xảy ra? Lúc nào đến lượt những tu sĩ này đến hỏi hắn ta? Chẳng phân biệt tôn ti gì cả.
Ai biết được môn chủ Pháp m môn lại tiếp tục nói: "Mời tiên quân suy nghĩ lại.”
Lửa giận của Minh Diệc bùng lên, hắn ta lạnh lùng nhìn chăm chú vào môn chủ Pháp m môn, nói: "Chẳng lẽ môn chủ có cấu kết với những tà tu kia? Nếu không vì sao lại cầu xin cho bọn họ?"
Môn chủ Pháp m môn không hề luống cuống vì lời trách móc của Minh Diệc, chỉ nói: "Tiên quân đã từng hỏi bọn họ về tam quyết Dẫn khí là cái gì không?"
Minh Diệc: "Hả?"
Minh Diệc chỉ cảm thấy buồn cười, thậm chí còn là buồn cười không giải thích được: "Môn chủ biết mình đang nói gì không?"
Hắn ta đang muốn phất tay đuổi người đi.
Môn chủ Pháp m môn lại nói: "Nếu hỏi bọn họ phân biệt linh thạch hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm như thế nào, dưỡng khí đan và định khí đan có gì khác biệt, tụ linh phù viết như thế nào... Bọn họ cũng không biết."
Môn chủ Tử Ngọc môn đột nhiên mở miệng tiếp lời: "Những cái này đều là sau khi tu sĩ dẫn khí nhập môn thì đều sẽ biết, cơ bản bình thường nhất của tu tiên."
"Mà những người được gọi là tà tu này, ngay cả một chút cơ bản thông thường nhất cũng không biết. Bọn họ thật sự là tà tu sao? hay là chỉ là bá tánh thành trấn bị tà tù chân chính dụ dỗ?" Môn chủ Pháp m môn trầm giọng nói.
Minh Diệc sầm mặt, vung tay áo, gió nổi lên, bao lấy hai người, thổi hai người này ra ngoài.
"Vô lễ!~ Chẳng lẽ còn muốn ta phân biết ai là tà sao? Đều là tà tu thôi, cần gì phải phân biệt cao thấp. Quan tông chủ, ngươi nói có đúng hay không?"
Tông chủ Phiêu Miểu tông lập tức lên tiếng: "Đúng vậy, đối xử với tà tu không thể nương tay được, nhất định phải giết hết."
"Còn chưa ra tay?" Minh Diệc hất cằm một cái: "Nếu có người không tuân theo, ngươi cứ tự xử lý đi."
Tông chủ Phiêu Miểu tông nghe vậy, nhất thời không còn miễn cưỡng trong lòng nữa, cung kính nói: "Vâng."
Môn chủ Từ Ngọc môn ổn định thân hình, nhịn ngụm máu muốn phun ra, ngước mắt nhìn đệ tử Phiêu Miểu tông.
"Xem kia, ta đã nói là vô dụng mà. Nói không chừng còn giận cá chém thở lên người ta và ngươi."
"Dù sao phải có một người đến."
...
Mà tin tức này rất nhanh truyền về Phiêu Miểu tông.
Người Phục Hi tông được sắp xếp ở Hưng Thủy phong cũng nghe được lời đồn này.
Chẳng qua bọn họ cũng không cảm thấy bất ngờ.
Chỉ là thở dài một tiếng nói: "Đối với các tiên nhân trên trời, đến cùng người phàm được xem là thứ gì?"
Ô Tinh Tinh cũng không nhịn được nhíu mày.
Tuyết quốc đã từng thịnh hành dùng người sống tế trời.
Nhưng sau đó Tùy Ly và Tân Ngao đã hạ lệnh bỏ đi lễ chế này của Tuyết quốc.
Khi đó Tùy Ly nói như vậy: "Tế người tàn nhẫn như thế, nếu không có sự thương xót và đồng tình đối với đồng loại của mình, khác gì người hoang dã chưa được khai hóa?”
Những tiên nhân kia... Nhiều năm như vậy thì ra còn chưa khai hóa sao?
Quý Viên cũng chưa khai hóa sao?
Ô Tinh Tinh nhíu mày.
Đám người Tùy Ly còn không giết yêu quái nữa.
Vì sao trái lại những người này không tha cho đồng loại của mình?
Ô Tinh Tinh nghĩ không ra.
---
Sương mù máu bay đầy trời.
Nồng nặc đến mức có thể biến thành một tấm lưới vô hình, rơi xuống chỗ mọi người, để cho người ta ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Tu sĩ ngước mắt lên, trên đôi mắt giống như bị bao phủ mới một tầng máu tươi.
"Còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì? Không muốn sống nữa? Những tà tu này đều giết người đến điên rồi." Sư huynh đồng môn quất một roi đến, làm cho tu sĩ này tỉnh lại từ trong kinh sợ.
Tu sĩ mấp máy miệng muốn nói gì đó.
Tất cả trước mắt, tại sao lại biết thành tình cảnh luyện ngục như thế này chứ?
Hôm đó tiên nhân lấy người sống tế đại trận, làm cho đại trận bị lủng, sau đó thì mất khống chế.
Lúc này bọn họ mới biết đại chiến lúc trước, tà tu hoàn toàn chưa thi triển hết toàn lực, hôm nay tà tu biết tiên nhân đến cửa, sợ rằng mất mạng sống, vì vậy không giấu diếm, liều mạng chiến đấu.
"Vốn... vốn dĩ ta cho rằng, có tiên nhân giúp đỡ, cuộc chiến hôm nay sẽ vô cùng ung dung." Tu sĩ lẩm bẩm nói.
"To gan! Ở sau lưng bàn tán về tiên nhân như vậy? Ngươi và ta tu luyện mấy năm, hôm nay chính là lúc ra sức cho giới tu chân, sao có thể ký thác số mạng của mình lên người khác, oán trời trách người như vậy?" Sư huynh mắng chửi.
Dõi mắt nhìn lại.
Cách đó không xa lại có một tu sĩ bị quét ngã, bên cạnh là là tà tu nằm trên đất, lập tức nhào đến cắn.
Sư huynh dùng sức cắn răng, nhưng vẫn không nhịn được nói: "Tiên nhân đi nơi nào?
Đúng vậy, sau khi phá trận, thì không thấy bóng dáng của vị Minh Diệc kia.
Lúc đầu mọi người còn cho rằng tiên quân đi đến chỗ của thủ lĩnh tà tu. Nhưng hôm nay, bọn họ chưa thấy thủ lĩnh tà tu, tiên quân cũng không thấy...
Sư huynh cố gắng giải thích cho chính mình.
Chuyện này vốn là chuyện của giới tu chân, không có liên quan gì đến tiên nhân.
Nhưng lại không nhịn được mà suy nghĩ, ngay cả Phục Hi tông tiên nhân cũng tàn sát, nhưng vào lúc này lại khoang tay đứng nhìn? Vì đại chiến chính tà, Phục Hi tông cũng cống hiến nhiều sức lực như vậy, nếu Nghệ Thăng đạo tôn còn ở đây, có phải hôm nay cũng không tàn khốc như thế này không?