Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 372

Chương 372 -
Chương 372 -

Ninh Dận hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn phải đồng ý.

Chuyện này cũng không là gì cả, ông ta thầm nghĩ.

Chỉ là có chút nhục nhã thôi... Ông ta có thể chịu đựng được.

Tùy Ly chậm rãi đứng lên, giơ tay lên ấn bả vai của Ninh Dận xuống.

Ninh Dận chỉ cảm thấy lực lượng như ngàn quân rơi lên vai mình.

Ông ta chưa kịp đề phòng, đột nhiên gặp phải trọng lực này, nửa bên vai bị gãy xương sụp xuống, còn phát ra tiếng cót két làm cho người ta ê răng.

Sau đó Tùy Ly thong thả đi về phía trước.

Mà Ninh Dận thì giống như muốn phun một bụng máu ra khỏi miệng.

Bây giờ ông ta mới hiểu, vì sao Minh Diệc lại giống như gặp kẻ địch trở về, "sợ rằng đã là nửa tiên thể" trong miệng hắn ta là có lực lượng như thế nào.

Minh Diệc là sợ lực lượng của Tùy Ly bị mất khống chế.

...

Mà lúc này Minh Diệc cũng đã đến gần động phủ của tà tu.

Trên mặt tông chủ Phiêu Miểu tông lộ ra vẻ mặt có chút khó khăn, nói: "Phía trước có đại trận mà tà tu bày ra. Trận này tế người sống, hung tàn vô cùng."

Minh Diệc nhíu mày.

Trái lại cũng không phải vì đại trận trong miệng của tông chủ Phiêu Miểu tông.

Lúc trước ở trong mắt của hắn ta, giải quyết những tà tù này rất dễ dàng, nhưng bây giờ nhận ra lai lịch của ma đằng, trong lòng Minh Diệc lại xuất hiện một tia hoảng sợ.

Những người này không biết Thanh Nguyên tiên quân có bao nhiêu đáng sợ.

Nhưng hắn ta lại hiểu rõ.

Cho dù bị Thanh Nguyên tiên quân đáng sợ kia đã sớm không còn nữa, chỉ còn lại Tùy Ly chuyển thế hôm nay. Nhưng cho dù là một cái gân, một cái xương của hắn ngày xưa, cũng ẩn chứa lực lượng mà những tu sĩ này không thể tưởng tượng được.

Minh Diệc không nhịn được đứng thẳng lưng lên, trầm giọng nói: "Lấy giấy vẽ bùa đến.”

Tông chủ Phiêu Miểu tông vẫn còn đang nghĩ đối với Minh Diệc, tiêu diệt tà tu chỉ là như đang thái rau mà thôi.

"Vâng, ta đi ngay."

Tông chủ Phiêu Miểu tông đáp rất nhanh, trong lòng có chút vui sướng, chỉ thầm nghĩ muốn ở chỗ này học được một ít thứ.

Phù văn tiên giới nhất định là vượt xa nhân gian!

Rất nhanh giấy vẽ bùa đã được đưa đến chỗ Minh Diệc.

Minh Diệc không vui nói: "Chỉ có giấy như vậy?"

"Vâng." Tông chủ Phiêu Miểu tông cẩn thận hỏi: "Đây là giấy Dạ Hỏa, dùng chế pháp trận, làm phù lục tấn công là tốt nhất. Còn chưa đủ sao ạ?”

Minh Diệc không nói gì, nhưng sự khinh miệt không kiên nhẫn trên mặt thì hoàn toàn không có che giấu.

Đó là ưu việt sinh ra của tiên nhân.

Tiên nhân bẩm sinh cùng với tiên nhân do tu luyện mà thành thật sự khác biệt rất lớn.

Chắc hẳn trong lòng Minh Diệc đang suy nghĩ, thứ giấy này cũng coi là tốt nhất? Quả thật là buồn cười đi.

Tông chủ Phiêu Miểu tông nghĩ tới đây, vẻ mặt tràn đầy cung kính xuất hiện một tia miễn cưỡng.

Ở trước mặt người phàm, bọn họ chính là tu sĩ cao cao tại thượng, nhưng ở trước mặt tiên nhân, bọn họ chính là một con kiến hôi.

"Có Cát Minh quang không?" Minh Diệc hỏi.

"Không, không có."

"Minh Nguyệt tinh?"

"Không có."

"Vậy bút Tư Không cũng không có?"

"Tiên quân nói đúng."

"..."

Hỏi đến chỗ này, sắc mặt Minh Diệc quả thật có thể nói là rất khó coi.

“Tình hình trước mắt có chút khó giải quyết sao ạ?”

Minh Diệc mím môi không nói gì.

Tất nhiên hắn ta sẽ không tự bộc lộ ra khuyết điểm của mình.

Nhưng không trả lời, đã là câu trả lời tốt nhất.

Tông chủ Phiêu Miểu tông sợ run, tuyệt đối không nghĩ đến, đối với một Tiên quân Bát trong thiên, lại không xử lý được tà tu?

Ông ta không nhịn được cảm thấy lạnh lẽo cả người.

Hôm nay chẳng phải là muốn đổ máu, phí chút công sức sao?

Hôm nay ông ta lại là người dẫn đầu, đến lúc đó Phiêu Miểu tông nhất định phải tiên phong ra chiến trường làm tấm gương sáng cho những tu sĩ khác?

"Nếu là lấy người sống tế thành trận, vậy thì cũng lấy người sống phá trận đi." Minh Diệc nói.

Tông chủ Phiêu Miểu tông nghe xong, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, không lẽ là muốn bắt bọn họ...

"Trừ chỗ này ra, còn có chỗ này tụ tập tà tu nữa?" Minh Diệc hỏi.

Tông chủ Phiêu Miểu tông thở phào nhẹ nhõm, thì ra muốn bắt tà tu tế sống.

Lúc này ông ta mới tỉnh táo tinh thần nói: "Có! Ta đi lấy bản đồ đến."

Phản ứng của tà tu còn nhanh hơn bọn họ tưởng tượng.

Bên này Minh Diệc tự mình ra tay bắt tà tu.

Bên kia Quý Viên chủ động phái tu sĩ chính đạo ra đánh lén, nhất thời chọc giận Minh Diệc.

"Vốn dĩ thế gian này không thừa nhận tà đạo." Trên mặt Minh Diệc lộ ra vẻ âm trầm: "Nên chém giết sạch sẽ, không chừa nói một mống mới được."

“Tiên quân nói đúng!"

"Dẫn những tà tu bị bắt về đến đây!"

"Vâng!"

Cái gọi là tà tu ở nơi khác, chính là "đệ tử" mà tà tông thu làm môn hạ ở khắp nơi.

Loại đệ tử này không có một chút căn cốt tu tiên, bị gọi là đệ tử ngoại môn.

Bọn họ khó khăn lắm mới nhập môn, có một ít vừa mới bị trồng ma đằng, có một ít người ngay cả tư cách trồng ma đằng cũng không có, nhiều nhất chỉ là "đất dinh dưỡng" hình người để cung cấp máu thịt cho ma đằng.

"Tiên quân!" Ở ngoài cửa, một giọng nói xa xa vang lên.

Đạo đồng trông cửa vội nói: "Tiên quân, là môn chủ Pháp m môn, môn chủ Tử Ngọc Môn cầu kiến."

Pháp m môn còn dám đến gặp hắn ta?

Minh Diệc nhíu mày.

Hơn nữa dù gì người trước thì có nghe nói, người sau là thứ gì?

Môn chủ Pháp m môn đi phía trước, môn chủ Tử Ngọc môn đi phía sau.

Người đi trước ăn mặc theo lối ni cô, người sau thì là một người nữ nhân xinh đẹp.

"Bái kiến tiên quân." Môn chủ Pháp m môn xá lạy một cái.

Bà ấy ngẩng mặt lên, là một khuôn mặt vô cùng bình thường, trên mặt còn có nếp nhăn nhàn nhạt, giống là dấu vết của năm tháng khắc xuống. Vẻ mặt của bà ấy nghiêm túc, thậm chí có thể nói là cứng nhắc, làm cho bà ấy cũng không phải là cảnh đẹp ý vui gì.

Bình Luận (0)
Comment