Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 371

Chương 371 -
Chương 371 -

Minh Diệc: "Không nghĩ đến chứ gì? Nếu không sao vật này lại có uy lực như thế? Một kiếm có thể chém cả thần hồn của tiên nhân."

Nên nói cũng may Tùy Ly quá mức yêu thích yêu quái kia đi?

Thất Sát kiếm ở trong tay Ô Tinh Tinh, mà không phải ở trong tay Tùy Ly.

Nếu không uy lực sẽ đáng sợ như thế nào chứ?

Sắc mặt của Ninh Dận thay đổi không ngừng, dùng sức cắn chặt hàm răng.

Thảo nào, thảo nào Tùy Ly lại cảm ơn ông ta.

Với Tùy Ly mà nói, ma đằng vào cơ thể, chính là trợ lực cực lớn! Đừng nói đến chuyện giết chết Tùy Ly... Thật sự là một chuyện cười.

Bỗng nhiên Ninh Dận nhớ đến một lời đồn nhiều năm trước...

"Thân xác này của tiên quân, còn thiếu trái tim đúng không?" Ninh Dận hỏi.

Tin đồn là Nghệ Thăng đạo tôn lấy ngôi sao đúc trái tim cho hắn.

"Đúng vậy." Minh Diệc gật đầu: "Trái tim của tiên quân đã bị mất rất nhiều năm, không có ai biết nó ở chỗ nào."

Ninh Dận chỉ cảm thấy quái dị không nói ra lời.

“Tại sao gân cốt của tiên quân lại biến thành ma đằng và kiếm? Vì sao còn thất lạc cả trái tim?"

"Ngươi đã nhìn thấy Thất Sát kiếm chưa?"

"Tất nhiên là thấy rồi."

"Nó như thế nào?"

"Sát ý vô cùng nặng, rất đáng sợ."

“Gân mạch hóa thành ma đằng, tiên cốt đúc thành Thất Sát kiếm, đều là tà vật có sát ý rất nặng. Năm đó tiên quân chính là từ bỏ những bộ phận tà ác trong thân thể, lúc đó từ tự moi ra gân cốt của mình. Vốn dĩ chính là thứ chứa tà ác, sau khi rời thân thể tất nhiên cũng chỉ có thể hóa thành tà vật."

Ninh Dận chỉ cảm thấy rung động trong lòng.

Cũng không phải là thân thể của người nào cũng có thể làm như vậy.

Lúc trước cũng có một người có thể làm được như vậy, chính là Bàn Cổ sinh ra trong hỗn độn, là truyền thuyết viễn cổ.

Mọi người chỉ biết Tùy Ly là Thanh Nguyên tiên quân chuyển thế, nhưng rốt cuộc Thanh Nguyên tiên quân có lai lịch địa vị gì ở trên trời, bọn họ đều không biết.

Như vậy xem ra, Tùy Ly có thể sánh vai với Bàn Cổ.

Sắc mặt Ninh Dận càng khó coi hơn.

Tùy Ly... Lợi hại như vậy sao!

Nếu Tùy Ly không chết, tương lai của ông ta sẽ rất thảm thiết.

"Cho nên ngươi biết ý của ta chứ? Những tà vật kia tuyệt đối không thể trở lại quấy phá trong cơ thể của tiên quân.’ Minh Diệc nghiêm túc nói.

Nói đơn giản, chính là muốn hắn trông chừng Tùy Ly?

Nhưng đây cũng không phải là chuyện tốt gì.

Hôm nay trên người Tùy Ly đã có ma đằng, chỉ sợ làm nhục ông ta càng dễ dàng hơn.

Huống chi... Tương lai nếu có một ngày, Minh Diệc phát hiện ma đằng là do ông ta trồng. Sợ rằng lời Tùy Ly nói sẽ trở thành hiện thực, Minh Diệc cũng sẽ hận không thể hành hạ chết ông ta.

"Ta tin tưởng tông chủ sẽ hoàn thành chuyện này." Minh Diệc cười nói.

Lời này vừa ra, để cho Ninh Dận không có đường từ chối.

"Ta phải đi rồi." Minh Diệc cũng không muốn ở đây lâu.

Ninh Dận siết chặt bàn tay, trong lòng tràn đầy không muốn, nhưng vẫn khom người nói: "Cung tiễn tiên quân."

"Ta sẽ nhìn ngươi." Minh Diệc nhàn nhạt nói, chỉ thấy ở chỗ hắn ta đứng có một đạo bạch quang xuất hiện, sau đó không thấy bóng dáng của hắn ta nữa.

Sắc mặt Ninh Dận tái xanh đứng ở đó, hồi lâu mới động đậy cơ thể.

Có thể trách ai được?

Trách ông ta lúc trước không biết trên người Tùy Ly lại có nhiều bí mật như vậy, lúc này đi một nước cờ như thế, trái lại tác thành cho Tùy Ly!

Chỉ là... Đã là thần tiên, tại sao trên người có vật tà ác cần tróc ra?

Ninh Dận luôn cảm thấy trong chuyện này còn có rất nhiều bí mật.

Nhưng Minh Diệc nhất định sẽ không nói cho ông ta biết.

Ninh Dận rõ ràng có thể cảm giác được, nhất định địa vị Thanh Nguyên tiên quân đời trước của Tùy Ly ở trên trời rất cao.

Mà những tiên nhân kia, vừa kinh sợ hắn, lại vừa muốn dùng hắn, nhưng không thể không đề phòng hắn.

Ninh Dận khẽ cắn răng.

Tất cả kế hoạch ban đầu của ông ta, sợ rằng phải tiêu tan vì thân phận lai lịch quỷ dị của Tùy Ly.

Không chỉ có như vậy... Ông ta cảm thấy hình như mình đã bị cuốn vào trong vòng xoáy rất sâu.

Ngày hôm sau.

Ninh Dận đứng hồi lâu trong sân, cuối cùng vẫn đi đến chỗ ở của Tùy Ly, theo như lời của Minh Diệc, từ ngày hôm nay trở thành người hầu của Tùy Ly.

Vừa lúc Tùy Ly đã thức dậy, thấy ông ta vào cửa cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Trùng hợp đệ tử của Phiêu Miểu tông đưa đan dược đến.

Tùy Ly nhìn Ninh Dận: "Đưa cho ông ta."

Đệ tử nghi ngờ đưa cái mâm cho Ninh Dận.

Ninh Dận nhăn mặt, nhưng vẫn nhịn được, cuối cùng cung kính đi tới trước mặt Tùy Ly, khom người nói: "Đạo quân, mời."

"Quỳ xuống." Tùy Ly chậm rãi nói ra hai chữ.

Lửa giận trong lòng Ninh Dận bắt đầu cháy.

"Đầu gối của kiếm tôn làm bằng sắt, cong không được sao?" Tùy Ly nhìn về phía đệ tử Phiêu Miểu tông: "Không bằng ngươi đến dạy cho ông ta một chút."

Đệ tử kia hoảng loạn một chút, chống lại đôi mắt lạnh lẽo thâm sâu của Tùy Ly, nào dám từ chối?

Đệ tử kia lắp bắp nói: "Mời kiếm tôn quỳ xuống đất như vậy, dâng đan dược cho đạo quân."

Bởi vì nhịn tức giận xuống, mặt mũi của Ninh Dận vô cùng khó coi.

Nhưng ông ta vẫn quỳ xuống.

Từ lúc Minh Diệc để cho ông ta trở thành người hầu của Tùy Ly, ông ta đã nghĩ đến một màn này. Ninh Dận mặt mũi dữ tợn quỳ xuống đất, hai tay bưng mâm, đưa về phía trước, vừa vặn đưa đến tay của Tùy Ly.

Tùy Ly lại không nhận, chỉ nói: "Để đó đi."

Ung dung nhẹ nhàng làm nhục Ninh Dận.

"Ta muốn luyện đan, kiếm tôn cầm vò đi đến trước điện lấy nước mưa đi."

"Lúc này trời không mưa, tại sao có thể lấy nước mưa?" Ninh Dận nói một nửa, cũng kịp phản ứng lại.

Dĩ nhiên Tùy Ly là đang đang để hắn ta lấy được nước thì mới trở về, không lấy được thì cứ đứng trong sân hứng nước thôi.

Bình Luận (0)
Comment