Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 380

Chương 380 -
Chương 380 -

Hôm nay những oán hận này đã tan thành mây khói, chỉ còn lại sự kính phục sâu đậm.

Đúng vậy, mặc kệ như thế nào, Phục Hi tông đáng giá để bọn họ kính phục.

Tam trưởng lão đối phó xong với những người đến viếng thăm, xoay người trở vào bên trong, đẩy cửa viện ra, thì thấy một đoàn lông nhung ngồi trên bàn dài.

Ông ta vừa thấy đã biết, hỏi: "Muốn gặp Tùy Ly sao?"

Ô Tinh Tinh gật đầu.

Bởi vì lần trước Tam trưởng lão nói với nàng, trong lòng nàng biết Tam trưởng lão cũng đã ngầm thừa nhận thân phận của nàng, sau đó cũng sẽ không để ý nữa, có lúc nàng sẽ hiện nguyên hình ra, mở miệng kêu meo meo mấy tiếng.

Nói nhiều mấy câu, lại không mạch lạc biến thành tiếng người.

Nàng liếm râu bên mép, thanh thúy nói: "Ta nghe bọn họ nói, tiên quân gì đó lại bảo Tùy Ly đi đến giết tà tu. Cuối cùng những ma đằng kia đều chui vào trong người Tùy Ly, bọn họ nói quần áo của hắn đều bị phá rách, còn chảy rất nhiều máu nữa..."

Nói đến chỗ này, Ô Tinh Tinh không nhịn được cảm thấy nhói nhói, giống như mình cũng đau vậy.

Sắc mặt Tam trưởng lão ngưng trọng, trầm giọng nói: "Đúng vậy, thật không hiểu rốt cuộc vị Minh Diệc tiên quân này muốn làm gì. Dẫn Tùy Ly đi, cuối cùng lại để hắn làm đồ chứa của ma đằng, là muốn hại chết hắn sao?"

Tam trưởng lão vừa nói như vậy, Ô Tinh Tinh càng ngồi không yên.

Tùy Ly cần nàng đi giải cứu!

Ô Tinh Tinh nhón chân đi tới đi lui mấy vòng trên bàn dài, sốt ruột đến mức râu bên mép cũng sắp cong rồi, nàng nói: "Đúng thế, đúng thế, chúng ta đi nhanh đi."

Tam trưởng lão cúi đầu, nhìn hình hoa mai do chân của nàng đạp ra in trên bàn dài.

Ông ta có chút không đành lòng nói: "Sợ rằng chúng ta không gặp được hắn."

Ô Tinh Tinh hoảng sợ trợn to mắt: "Hắn chết rồi? Đã bị chôn? Không không." Ô Tinh Tinh lắc đầu.

Tam trưởng lão có mấy phần buồn cười, nhưng trong lòng lại càng cảm thấy không đành lòng, có mấy phần thương xót của trưởng bối đối với hậu bối.

"Hắn sống rất tốt, ngươi có thể yên tâm, chỉ là hắn đang bế quan, là ai cũng không gặp được.”

Ô Tinh Tinh buồn bã trả lời một tiếng: "Ồ!"

Nàng lại ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi: "Vậy lúc nào mới có thể xuất quan?"

"Hai ngày sau."

"Ồ, vậy hai ngày sau chúng ta lại đi gặp hắn đi!"

"Cũng không cần đi gặp."

"Hả?"

"Hai ngày sau, Tùy Ly xuất quan, thì sẽ cử hành nghi thức quay về trời. Đến lúc đó tất cả mọi người đều sẽ đến, chúng ta... Sẽ cùng với những tu sĩ khác, nhìn hắn từ phía xa."

Tam trưởng lão nói đến chỗ này, có chút không nỡ nói tiếp.

Cái này quá tàn nhẫn.

Lúc đầu Tùy Ly nghĩ rất tốt, muốn dẫn Ô Tinh Tinh cùng nhau phi thăng.

Nhưng người trên trời lại không chờ được, cũng không cho phép như vậy.

Tam trưởng lão cười khổ, bọn họ ở trong gương Hoa Duyên chịu nhiều khổ như vậy, trở lại thì lập tức đụng phải đại chiến chính tà, sau đó là nỗi đau vì diệt tông môn... Hai đứa bé này còn chưa có thời gian vui vẻ chân chính nào.

"Vâng." Mà bên này Ô Tinh Tinh lại nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Nàng ngồi ở chỗ đó, nửa ngày cũng không có động tĩnh gì.

Ngay cả cái đuôi lắc qua lắc lại cũng đã dừng lại rồi.

Tam trưởng lão có chút không chịu nổi bầu không khí thế này, ông ta còn đang muốn tránh Ô Tinh Tinh, thì đã nghe Ô Tinh Tinh nhẹ nhàng nói: "Hắn lừa gạt ta."

Lập tức Tam trưởng lão trở nên luống cuống hoảng hốt, nhanh chóng nói: "Mặc dù lời này không nên do ta nói, nhưng mà... Nhưng mà Tùy Ly cũng là thân bất do kỷ, ngươi, ngươi đừng trách hắn. Cũng đừng đau khổ. Tương lai có một ngày, ngươi ở Phục Hi tông cũng sẽ phi thăng thôi..."

Nhưng ngay cả Tam trưởng lão cũng không tin những lời này của mình.

Ông ta biết người có thể phi thăng, nhưng còn yêu thì sao? Lúc lúc Tùy Ly suy nghĩ cách gì để cho Ô Tinh Tinh cùng phi thăng?

Thời thượng cổ, ngươi và yêu chính là kẻ thù.

Đại chiến không biết bao nhiêu lần, hai bên chết rất nhiều người, yêu.

Có lẽ trời cao bài xích yêu quái làm thần tiên đi?

Tam trưởng lão còn đang khổ sở suy nghĩ vấn đề này.

Mà Ô Tinh Tinh thì đã ưỡn ngực, lại đứng lên, đi qua đi lại, để lại càng nhiều dấu chân hoa mai trên bàn hơn.

Nàng cắn răng nói: "Hắn lừa gạt ta, hắn nói trở về muốn song tu với ta!"

Tam trưởng lão: "Phụt!"

Ô Tinh Tinh cắn răng nghiến lợi, lại vừa tức giận vừa khổ sở, chỉ là nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết nên tố cáo cái nào trước, cho nên chỉ có thể nói thế này: "Hắn không thể lừa gạt ta, nhất định, nhất định phải thực hiện được."

Lần này đau khổ trong lòng Tam trưởng lão cũng tiêu tán.

Ông ta khó khăn nói ra từng chữ: "Chuyện này, chuyện này..." Thậm chí còn không nói ra được câu hoàn chỉnh nào.

"Ta đi đây." Ô Tinh Tinh không muốn nói thêm nữa, nén giận nhảy xuống bàn.

Cái đuôi to vung lên, để lại một nhúm lông rụng.

Sau đó hai ngày tiếp theo, đệ tử Phục Hi tông đều phát hiện ra Ô Tinh Tinh mất hồn mấy vía.

Ăn cơm không ngon, uống canh không ngon, sáng sớm không còn lười biếng ngủ nữa.

Mọi người đều bị lây, nhất thời cảm xúc cũng xuống thấp.

Đại sư huynh thật sự phải đi rồi.

Muốn đi đến Cửu trọng thiên mà mọi người ở đây đều không biết là bộ dạng gì.

Ô Tinh Tinh nên làm cái gì đây?

"Làm thế nào mới có thể để cho Ô Tinh Tinh vui vẻ một chút?"

"Chúng ta đều không có kinh nghiệm dỗ tiểu cô nương."

Bọn họ còn rầu rỉ trong lòng hơn.

Tam trưởng lão thấy vậy muốn nói lại thôi.

"Nếu Đại sư tỷ vẫn còn ở đây thì tốt rồi." Không biết ai đã nói câu này.

Vẻ mặt của Tam trưởng lão cứng đờ một chút, nhất thời cũng bị gợi lên bi thương.

Nếu mà... Toàn bộ Phục Hi tông giống như lúc trước, vậy thì tốt rồi.

Đảo mắt đã hai ngày sau, Tùy Ly xuất quan.

Mọi người nghe nói Minh Diệc tiên quân sắp tổ chức một nghi thức trở về trời cho Tùy Ly đạo quân, cho nên đã sớm đi đến chủ phong, chờ gặp được tông chủ Phiêu Miểu tông, chỉ thấy trên mặt ông ta là ảm đạm khó mà che giấu. Đúng thế, khổ sở hầu hạ nhiều ngày như vậy, nhưng cuối cùng lại không có được cái gì cả.

Bình Luận (0)
Comment