Mọi người nhất thời không có vạch trần, chỉ là đảo mắt nhìn một vòng, kinh ngạc nói: "Tiên quân và đạo quân còn chưa xuất hiện sao?"
Tông chủ Phiêu Miểu tông cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ nói: "Chắc là có chuyện trì hoãn, chúng ta lại chờ một chút."
"Tiên quân muốn đi gặp vị Ô cô nương kia?" Mà bên này Minh Diệc nhướng mày nói.
"Ừ." Tùy Ly bình tĩnh đáp lại.
Minh Diệc cũng không nghĩ tới hắn lại trả lời đương nhiên như vây.
Không phải đã dùng thuật pháp phong ấn thất tình lục dục rồi sao?
Vậy chẳng lẽ muốn vận dụng sách cấm, lại phong bế trí nhớ của vị này? Minh Diệc âm thầm kêu khổ. Lấy tình trạng trọng thương chưa lành của hắn ta, đừng nói thi triển pháp thuật, có thể hoàn chỉnh trở về đây đã không tệ rồi. Pháp thuật này vẫn là Thần quân mới có thể thi triển.
Tùy Ly lại mở miệng nói tiếp: “Đi nhân gian lịch luyện, nên tự mình trải nghiệm tất cả mọi chuyện, lại chém đứt tất cả trần duyên phi thăng thiên giới, đây là tu viên mãn."
“Vâng, đạo lý chính là như vậy, nhưng mà... Lúc trước đạo quân và nàng kết đạo lữ, chẳng lẽ còn chưa đủ trải nghiệm hay sao?" Minh Diệc thầm nghĩ, nếu không phải trong tay nàng có Thất Sát kiếm, đã sớm giết nàng rồi. Dung túng đến nay, cũng đã quá đủ.
Tùy Ly ngước mắt lên, vẻ mặt lạnh như băng.
Minh Diệc không tự chủ có chút hoảng hốt, cảm thấy lạnh lẽo của Tùy Ly là hướng về phía mình.
Ai ngờ tiếp đó Tùy Ly lại nói: "Minh Diệc tiên quân biết được mùi vị của song tu không?"
Minh Diệc kinh ngạc giật mình, không nhịn được lắp bắp nói: "Tất nhiên, tất nhiên không biết!"
Ở giới tu chân mới có đạo lữ.
Đám thần tiên trên trời, đa số đều là một mình ở bên trong động phủ, muốn sinh con cháu đời sau đều dựa vào bí thuật tiên pháp? Nào có người song tu? Sao có thể song tu?
Tùy Ly lạnh nhạt nói: "Ta cũng không biết."
Minh Diệc đã hiểu.
Tùy Ly nhắc đến đạo lữ ngày xưa không có chút dịu dàng tình cảm nào, hắn thản nhiên không che giấu, giọng nói lạnh lùng bình tĩnh, giống như thật sự chỉ là làm từng bước một, muốn bổ xung chuyện mình chưa làm.
Nói vị Ô cô nương kia là đạo lữ, không bằng nói đối với Thanh Nguyên tiên quân, càng giống như một "công cụ" trải nghiệm nhân gian.
Nghĩ đến chỗ này, Minh Diệc cũng không lo lắng nữa.
“Vậy cứ theo lời của tiên quân, đây cũng là vinh hạnh của nàng." Minh Diệc cười khẽ nói.
Sau nửa chun trà, đệ tử Phục Hi tông đi đến trước mặt Tam trưởng lão bẩm báo: "Minh Diệc tiên quân dẫn theo đạo quân... Đi về phía chúng ta."
Tam trưởng lão nhíu mày: "Đây là có ý gì?"
Không phải muốn cử hành nghi thức về trời sao?
Mà đám người Dương Cửu ở một bên thì lộ ra vẻ chán ghét căm hận tức giận.
"Hắn còn dám đến?"
“Cố ý mang đạo quân đến đây, chỉ sợ là trước khi đi muốn châm một đao lên người chúng ta mới chịu."
Bọn họ không hoan nghênh Minh Diệc đến, nhưng bọn họ cũng rõ ràng, ít nhất trước mặt bọn họ không có sức mạnh từ chối.
Tam trưởng lão than nhẹ một tiếng, đi ra ngoài nghênh đón.
Đệ tử Phục Hi tông cũng chỉ có thể đuổi theo.
Bọn họ dùng sức rất lớn, mới nhịn được căm hận muốn lấy mạng đổi mạng với kẻ thù.
Minh Diệc đến rất nhanh, trên mặt là nụ cười cao cao tại thượng của tiên nhân.
Hắn ta cũng không thèm nhìn những người khác, mở miệng đã hỏi: "Vị Ô cô nương kia đâu?"
Người Phục Hi tông nghe xong thì rùng mình một cái, hắn ta muốn làm gì?
"Không phải ta, là Thanh Nguyên tiên quân muốn gặp nàng." Minh Diệc lại nói tiếp.
Trong lòng hắn ta cũng không để trong mắt bộ dạng căng thẳng của những tu sĩ này.
Đám người Tam trưởng lão nghe vậy càng cảm thấy lo sợ hơn.
Minh Diệc lại .... để cho bọn họ gặp nhau.
Đại khái là Tam trưởng lão hơi hoảng sợ quá lâu, Minh Diệc không nhịn được lên tiếng thúc giục: "Sao vậy? Nàng không ở đây sao?”
Tam trưởng lão lộ ra vẻ do dự, vừa lặng lẽ đánh giá vẻ mặt của Tùy Ly. Nhưng vẻ mặt của Tùy Ly rất lạnh nhạt, hoàn toàn không nhìn ra được chút dấu vết nào.
Minh Diệc đã có mấy phần không kiên nhẫn.
Tam trưởng lão cũng nhìn thấy, trong lòng biết không thể từ chối được.
Tam trưởng lão lập tức nói: "Ô Tinh Tinh đang ở một mình trong phòng của mình."
Minh Diệc thầm nghĩ, ở một mình rất tốt.
Nếu không để cho người ta biết trước khi Thanh Nguyên tiên quân về trời, đặc biệt đi làm chuyện này... đến cùng là... Ừ... Không được tốt lắm.
"Dương Thập, ngươi đi mời Ô cô nương đến đây." Tam trưởng lão lên tiếng nói
‘Không cần, để cho hắn dẫn đường là được." Minh Diệc ngắt lời.
Tam trưởng lão lên tiếng đáp lại, dẫn đầu xoay người nói: "Ta dẫn đường đi, hai vị xin mời."
Minh Diệc: "Không cần."
Lúc này trên mặt của hắn ta xuất hiện một chút cổ quái, ngay sau đó trầm giọng nói: "Chỉ có Thanh Nguyên tiên quân đi thôi, ngươi và ta không cần đi. Pha linh trà đến đây."
Mọi người Phục Hi tông hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy quái dị.
Nhưng Tam trưởng lão vẫn gật đầu, tỏ ý một mình Dương Thập dẫn đường cho Tùy Ly.
Rất nhanh bóng người của Tùy Ly biến mất trong tầm mắt của bọn họ.
Mặc dù trong lòng Minh Diệc ghét Phục Hi tông, nhưng mắt thấy sắp trở về trời rồi, không cần lại làm quá nhiều chuyện, vì vậy hạ mình ngồi xuống chỗ này.
Mà bên kia, Dương Thập dẫn đường đi về phía trước, đi rồi đi, quả thật hắn ta không nhịn được quay đầu nhìn Tùy Ly, gọi một tiếng: "Đạo quân."
Phải biết mấy ngày nay, bọn họ cũng có thể nhìn thấy Tùy Ly, nhưng hết lần khác chính là không nói được lời nào với hắn, mùi vị trong đó thật sự quá khó chịu.
"Đạo quân thật sự phải đi sao? Vậy Minh Diệc kia rốt cuộc có ý gì?" Dương Thập vừa mở miệng đã nói ra nghi vấn trong lòng.
Nhưng mà trả lời hắn, cũng chỉ có mấy tiếng bước chân nhẹ nhàng mà thôi.
Dương Thập không nhịn được hít mũi, miễn cưỡng cười một tiếng, sau đó cũng không lên tiếng nữa.