Mà bên này Minh Diệc liếc nhìn mọi người xung quanh.
Tình cảnh này cũng hơi có chút dáng vẻ náo nhiệt trang trọng nên có, chỉ tiếc sợ rằng người của Phục Hi tông không có tâm tư đến dự lễ, nếu không hắn ta còn có thể nhìn thấy vẻ mặt không cam lòng của người Phục Hi tông.
Thôi.
Minh Diệc mời Tùy Ly ngồi xuống, sau khi tự mình ngồi xuống thì giơ tay lên, nói hai ba câu phát biểu tốt đẹp.
"Ta thấy chư vị đều là trụ cốt của giới tu chân, trong trận chiến chính tà, không chịu lùi bước, tâm tính kiên định hiếm thấy, mấy trăm năm sau, ta ở thiên giới chờ gặp chư vị."
Lời khen ngợi ai mà không thích nghe chứ?
Nhất là lời khen đến từ tiên nhất Bát trọng thiên.
Mà trong bọn họ có người đã sinh ra nghi ngờ và bất mãn với Minh Diệc, trong lúc này cũng lộ ra nụ cười vui mừng.
Minh Diệc rất hài lòng với phản ứng của bọn họ, lúc này lại rộng lượng nói: "ta nghe nói nhân gian các ngươi có một sách cổ tên là 《 Liên Sơn》mất tích đã lâu, đợi sau khi ta và Thanh Nguyên tiên quân trở về, sẽ có người đưa vật đó cho các ngươi."
Liên Sơn!
Sách này là lấy thịnh suy của bốn mùa, lục khí làm chỉ dẫn, có thể tính toán được khí tận, nhìn lén thiên cơ.
Tục truyền là do Thiên hoàng thời Thượng cổ tạo ra.
Nó đã biến mất trong thời gian rất lâu, mọi người cũng chỉ nghe được tên của nó, cho tới bây giờ chưa từng thấy được vật thật.
Nếu Minh Diệc đưa vật này đến giới tu chân... vậy sao có thể không làm cho bọn họ kích động được?
Chẳng qua người thông minh một chút thì đã nghĩ xong, chỉ có một quyển sách cổ, mà chỗ này thì có mấy trăm tu sĩ, làm cách nào chia?
Mấy ngày nay, tông chủ Phiêu Miểu tông "lo trước lo sau", sao có thể dễ dàng chia chỗ tốt cho người khác được?
Trong này... còn có rất nhiều phiền phức.
Vừa nghĩ như vậy, vui sướng trong lòng người thông minh cũng phai nhạt đi nhiều.
Tất nhiên Minh Diệc không biết những thứ cong vẹo này.
Hắn ta là người ở trên cao đã lâu, ngạo mạn đã sớm khắc vào trong sương của hắn, sao có thể để ý mấy chuyện vụn vặt này?
Minh Diệc mỉm cười, trước kia đi cho những người này một quả táo ngọt, cũng tiện cho tương lai nếu có việc cần làm, lại bắt đầu sử dụng bọn họ.
"Chư vị uống cạn rượu trong ly đi." Minh Diệc nói.
Mọi người nghe lời ngửa mặt lên, uống một hơi cạn sạch.
Minh Diệc giơ tay lên, đầu ngón tay toát ra ba giọt máu, chỉ như vậy vẽ ra một phù lên không trung mà mọi người nhìn không hiểu.
Đợi phù vẽ xong, vốn Minh Diệc đã yếu ớt, cơ thể cũng đã bắt đầu run rẩy.
Mọi người đang nghi ngờ đây là vẽ cái gì, chỉ thấy bầu trời quang đãng xuất hiện một tiếng sét đánh, sấm sét màu tím hiện đầy trời, chân trời giống như có một đoàn sương mù trùm lên, đường chân trời cũng trở nên mơ hồ, như là muốn dung nhập đất với trời vào cùng nhau.
Nhất thời mọi người đứng càng thẳng tắp, trong lòng sinh ra một cổ kính sợ.
Ngay cả Minh Diệc cũng miễn cưỡng đứng lên.
Chỉ có Tùy Ly là ngồi ở chỗ cũ, không nhúc nhích.
Mọi người chậm rãi rung động trong lòng, nhìn lại Tùy Ly, thầm nghĩ, vì sao Tùy Ly đạo quân không đứng lên?
Về trời này... Rốt cuộc là đi về như thế nào?
Tiếng sấm ầm ầm, bỗng nhiên bầu trời xà xuống cực thấp, hình như một giây sau, những sấm sét màu tím kia có thể sẽ đánh xuống chỗ mọi người.
Chân trời cũng biến thành một mảnh mơ hồ...
Bọn họ bỗng nhiên tỉnh ngộ, mới phát hiện linh khí xung quanh tuôn đến, giống như biến thành một vật sống, bởi vì động tĩnh lớn này mà trở nên bất an.
Mà ở trong bầu không khí không biết xảy ra chuyện gì, các tu sĩ cũng sinh ra một chút hốt hoảng.
"Ra tay đi, chặt đầu ta xuống." Tùy Ly ngồi ngay ngắn trên ghế chậm rãi mở miệng.
Minh Diệc nghe tiếng thì quay đầu nhìn hắn, mím môi.
"Qua Dạ Tinh là đệ tử của Kiếm tông, trên người hắn nhất định có kiếm, chắc cũng có thể vừa với tay của ngươi, cũng không cần phí thời gian đi tìm." Tùy Ly lại lên tiếng.
Minh Diệc miễn cưỡng cười một tiếng, nói: "Thì ra tiên quân biết..."
"Binh giải thành tiên, là chuyện ly kỳ gì sao?" Tùy Ly hỏi hắn ta, thậm chí giọng điệu có chút thờ ơ lạnh lùng.
Là cách nói của Đạo gia, chết do đao kiếm chém. Lúc Độ Kiếp, nếu như cảm thấy không thể thông qua được, có thể lựa chọn binh giải, chuyển công lực trên thân xác vào trong nguyên thần, lựa chọn lại đầu thai hoặc là tìm một thân xác sống lại.
Minh Diệc nói: "Tuy ở trong sách cổ có ghi lại, nhưng từ xưa không ai dám dùng. Không nghĩ đến đạo quân lại tín nhiệm ta như thế... Mới vừa rồi ta còn nghĩ làm thế nào thuyết phục tiên quân nữa."
"Đây chính là chuyện rất nhiều năm ngươi muốn làm mà không dám làm đi." Tùy Ly nói.
Minh Diệc giật mình trong lòng, vội vàng nói: "Sao có thể chứ?"
Hắn ta thiếu chút nữa muốn hỏi, tiên quân là nhớ được cái gì sao.
Tất cả những thứ liên quan đến kiếp trước, tất nhiên Tùy Ly không nhớ được gì.
Nhưng vẻ mặt của Minh Diệc, đã nói lên rất nhiều thứ.
Tùy Ly lạnh nhạt hỏi hắn ta: "Còn ngớ ra đó làm gì?"
Lúc này Minh Diệc mới phục hồi lại tinh thần từ cơn ớn lạnh bỗng nhiên xuất hiện cả người, vội nói: "Vâng, vâng. Ta... Cả gan xúc phạm tiên quân."
Hắn ta nói xong, rút ra pháp khí bổn mạng của Qua Dạ Tinh, một thanh kiếm vô cùng lợi hại.
Minh Diệc rút kiếm ra.
Tùy Ly nhìn hắn ta.
Động tác của Minh Diệc ngày càng trở nên chậm chạp.
Mọi người ở phía dưới cảm thấy không đúng, nhưng cũng không biết bọn họ đang làm gì, vẫn hoảng hốt nhìn bọn họ.
"Không dám?" Giọng nói của Tùy Ly lại vang lên lần nữa.
Minh Diệc khàn khàn nói: "Chỉ là nghĩ đến chuyện xúc phạm tiên quân, trong lòng khó tránh khỏi do dự."
Thật ra thì bây giờ ở trước mặt hắn ta, cũng chỉ là tu sĩ người phàm tên là Tùy Ly mà thôi, nhưng lúc Tùy Ly nhìn hắn ta, trong lòng Minh Diệc thật sự có chút sợ hãi, chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn, thì lập tức những ký ức liên quan đến Thanh Nguyên tiên quân lại bị gợi lên.*