Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 384

Chương 384 -
Chương 384 -

"Ngươi... Hắn..."

Tam trưởng lão trợn to mắt, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi Tùy Ly lại là người như vậy, sẽ làm ra loại chuyện như vậy.

"Hắn đặc biệt đến chỗ này một chuyến, chính là vì cái này sao?!"

Hiện tại Tam trưởng lão bắt đầu nghi ngờ, lần trước Ô Tinh Tinh tiếc nuối nhắc đến chuyện song tu với ông ta, cũng không phải là yêu quái trời sinh thẳng thắn, không biết ngượng ngùng là gì.

Có lẽ là do Tùy Ly dạy hư nàng!

Mà Ô Tinh Tinh cũng khó mà mở miệng.

Haizz.

Nên nói như thế nào đây.

Hình như nàng, nói chung là... Hút hết tinh khí của Tùy Ly rồi!

Khó trách người ta nói người và yêu không thể lâu dài được.

Ở một bên khác.

Minh Diệc và Tùy Ly đi về chủ phong.

Càng đi về phía trước, vẻ mặt Minh Diệc càng kỳ lạ.

"Chờ một chút." Đột nhiên Minh Diệc dừng chân lại, quay đầu qua, nhìn chằm chằm Tùy Ly, vô cùng tức giận, gần như mất khống chế: "Tiên quân lừa gạt ta! Ngươi đã cho hết tu vi của mình cho nàng rồi?"

Tùy Ly bình tĩnh nhìn vào ánh mắt của hắn ta, lúc này mới lộ ra vẻ mặt tái nhợt uể oải.

"Tiên quân dùng pháp môn gì để song tu? Tiên quân không cần lừa gạt ta, linh lực trên người của ngươi đã bị rút sạch, mới vừa rồi ta quan tâm quá sẽ bị loạn nên không chú ý đến, bây giờ ngay cả người mù cũng có thể nhìn ra được!" Khuôn mặt của Minh Diệc vô cùng cứng ngắc.

Hắn ta cắn răng nghiến lợi nói ra lời còn sót lại: "Nhưng ta chưa từng nghe nói, pháp môn song tu nào có thể nhanh chóng móc sạch một thân tu vi của người ta như vậy! Gần như là một loại phương thức, lấy thành tu vi của người ta hiến tế lên để đạt mục đích tu luyện!"

Tùy Ly không giải đáp thắc mắc của hắn ta.

Minh Diệc cũng không cần hắn giải đáp, nghĩ một chút đã hiểu: "Là pháp môn của tà tu?"

Tùy Ly phủ nhận: "Không phải."

Vô Cực môn bên trong dòng sông lịch sử, cũng coi như là được tán dương, mặc dù từ từ bị biến mất, nhưng sao có thể được tính là tà tông chứ?

“Tiên quân cần gì lại muốn lừa gạt ra?" Minh Diệc tức giận nói.

Hắn ta nhìn chằm chằm vào Tùy Ly, ánh mắt đã xảy ra thay đổi.

Bây giờ hắn ta nghi ngờ Tùy Ly đã sớm đi vào "đường rẽ"...

Thấy Tùy Ly không nói gì, giọng điệu của Minh Diệc rất là bất ngờ nói: "Trái lại là ta nhìn nhầm, thì ra tiên quân đối với Ô cô nương kia lại tình thâm nghĩa nặng như vậy, ngay cả công pháp của tà tông cũng dùng đi.”

Cuối cùng Tùy Ly cũng xoay người lại, hắn cao ngạo liếc nhìn Minh Diệc, cho dù sắc mặt tái nhợt, nhưng khí thế cũng đè ép Minh Diệc một cái đầu.

"Minh Diệc tiên quân sao lại keo kiệt nhỏ mọn như vậy?”

Minh Diệc không thể tin nhìn hắn.

Sao trái lại biến thành hắn ta hẹp hòi? Keo kiệt?

Tùy Ly cũng không thèm để ý hắn ta đang tức giận, nói tiếp: "Hoàng đế thưởng cho hạ thần một viên minh châu, viên minh châu kia vô cùng trân quý, là bảo vật mà trăm họ chưa bao giờ nhìn thấy. Như vậy cũng có thể nói Hoàng đế đối với hạ thần kia thâm tình nghĩa nặng sao?"

Minh Diệc thầm nghĩ hoàng đế cái gì, sao ta biết được đế vương của nhân gian?

Nhưng mới vừa nghĩ tới đây, Minh Diệc đã tỉnh ngộ ----

Chẳng qua cái này chỉ là một ví dụ mà Tùy Ly đưa ra thôi!

Cấp trên ban thưởng cho một người, ở trong mắt người khác chính là bảo vật, nhưng thực tế chính là thứ mà cấp trên không thiếu.

Minh Diệc cũng đã tỉnh táo một chút: "Tiên quân... Tiên quân nói đúng... Trái lại là ta... hiểu lầm rồi."

Tùy Ly nhìn về phía cách đó không xa: "Có người đang sốt ruột chờ."

Minh Diệc cũng nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy tông chủ Phiêu Miểu tông dẫn theo đệ tử nhanh chóng đi về phía bọn họ.

Nhất thời Minh Diệc đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Đúng thế, quan trọng nhất vẫn là Thanh Nguyên tiên quân thuận lợi quay về trời. Tặng tu vi phàm trần kia cho Ô Tinh Tinh, cũng chỉ là một ban thưởng sau khi song tu. Người phía trên ban thưởng cho người phía dưới cũng là bình thường, cũng là thể hiện sự cao cao tại thượng của cấp trên.

Vừa nghĩ như vậy, tức giận trong lòng Minh Diệc cũng biến mất.

Vào lúc này hắn ta có chút hối hận vì thất thố mới vừa rồi, một là có chút xúc phạm, hai là có chút ngạc nhiên, chỗ nào có phong độ của một tiên nhân ở Bát trọng thiên?

Minh Diệc yên lặng, nhất thời cũng không tiện nhắc đến cái gì, chỉ là tự giác đi sau Tùy Ly, cứ như vậy một đường đi về phía trước.

"Tiên quân, đạo quân." Tông chủ Phiêu Miểu tông đến gần, vội vàng khom người xuống: "Nghi thức kia..."

Minh Diệc lại điều chỉnh vẻ mặt, bày ra dáng vẻ của tiên nhân: "Đây không phải là muốn trở về rồi sao?"

"Vâng, vâng, toàn bộ đều đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ ngài và đạo quân thôi." Tông chủ Phiêu Miểu tông muốn nói lại thôi, suy nghĩ một chút vẫn không hỏi, hình như bọn họ là trở về từ chỗ của Phục Hi tông đúng không.

Minh Diệc thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ coi như thức thời, biết không nên hỏi mấy thứ không nên.

Mà bên kia các tu sĩ đã chờ rất lâu, đã không nhịn được nhỏ giọng bàn tán.

"Trong giới tu chân đã mây năm chưa thấy được tình huống phi thăng, hôm nay may mắn nhìn thấy, không biết sẽ là bộ dạng gì..."

“Sợ rằng Tùy Ly đạo quân phi thăng khác với người khác phi thăng, vốn gì hắn là tiên quân trên trời, hôm nay thì là chuyển thế xuống phàm trần lịch kiếp mà thôi."

"Chẳng lẽ là một đạo kim quang rơi xuống? Đạo quân lập tức trở về trời?’

"Chắc là sẽ bỏ cổ thân xác thối tha lại."

Người nói chính là môn chủ Pháp m môn.

Đây là cách nói của Phật gia, cũng có thể dùng cho Đạo gia

"Tiên quân đến rồi." Đồng tử bảo vệ cửa nhẹ giọng nói.

mọi người lập tức quay đầu nhìn lại.

Tùy Ly đi về phía trước.

Mọi người hơi nhìn chăm chú vào hắn, luôn cảm thấy Tùy Ly có chỗ không đúng lắm, nhưng nhất thời hoàn toàn không biết gì. Chỉ là suy đoán trong lòng, đạo quân là không nỡ rời bỏ phàm trần? Nhìn qua có chút tiều tụy.

Bình Luận (0)
Comment