Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 383

Chương 383 -
Chương 383 -

Xuân Nhật quyết là quyển sách lúc nàng còn ở Tuyết quốc, lấy được từ chỗ Nguyên Chử, lấy về còn chưa kịp đọc mà đã bị Tùy Ly thu rồi.

Thì ra Tùy Ly là muốn tự mình học!

Ô Tinh Tinh khó khăn ngước mắt lên, trong đôi mắt ngập tràn nước xuân, đuôi mắt cũng có chút đỏ quyến rũ.

Nàng há miệng, nhưng chỉ có thể phát ra từng tiếng vụn vỡ.

Nếu nàng nhớ không nhầm, quyển sách kia, là công pháp song tu đi.

Nàng mơ hồ còn nhớ... Khi đó Tùy Ly từng nói, công pháp này tà môn...?

Một nén nhang đã cháy hết.

Theo thời gian ngày càng dài, Tam trưởng lão dần có chút ngồi không yên. Tại sao Minh Diệc lại cho phép? Tùy Ly đến tìm Ô Tinh Tinh, lại có lời muốn nói sao?

Thậm chí trong nháy mắt đó, trong đầu Tam trưởng lão xuất hiện một suy đoán điên cuồng---

Mới vừa rồi, người kia không phải là Tùy Ly thật.

Minh Diệc mang người giả này đến, chính là vì có cơ hội ở một mình với Ô Tinh Tinh, ra tay giết nàng!

Nghĩ như vậy, Tam trưởng lão lại ngồi không yên.

"Lúc nào rồi?" Bỗng nhiên Tam trưởng lão lên tiếng, chính là hỏi đệ tử bên cạnh.

Không đợi đệ tử kia trả lời, Tam trưởng lão đã nói: "Sợ rằng đã trễ giờ lành rồi."

Lời này, tất nhiên là nói cho Minh Diệc nghe.

Minh Diệc cũng có chút ngồi không yên?

Lúc nào hắn ta làm qua chuyện này? Ở bên ngoài trông nom, chỉ vì... Ừ... Chuyện như vậy.

Sau chuyện hôm nay, Tùy Ly rời đi, Ô Tinh Tinh kia đại khái sẽ nghi ngờ chuyện này cả đời đi.

Minh Diệc hy vọng Tùy Ly lạnh lùng vô tình ở nhân gian, nhưng hôm nay việc làm này, đến cùng có chút vô liêm sỉ, càng lộ ra sự quá vô tình. Vô tình đến mức lúc trước Minh Diệc không dám nghĩ đến.

Thậm chí trong một chớp mắt, để cho Minh Diệc nghi ngờ, sau khi ma đằng trở lại trong thân thể của Tùy Ly, đã mang mặt "tà ác" kia quay về rồi.

Thậm chí trong một chớp mắt, làm cho Minh Diệc thật sự có cảm giác mất hết mặt mũi mở miệng nói chuyện.

Tam trưởng lão cũng cảm giác Minh Diệc không đúng lắm.

Thái độ quái dị như vậy... Làm cho Tam trưởng lão càng lo lắng hơn.

Dương Thập đã sớm quay về chỗ này, sau khi hắn ta quan sát vẻ mặt của hai người, vô cùng nhanh trí nói: "Sợ rằng chỗ đạo quân thiếu nước trà, ta đi xem thử một chút."

"Không cần!" Minh Diệc đột nhiên đứng lên, nói thật nhanh.

Bầu không khí trong chớp mắt ngưng trệ.

Minh Diệc lại ngồi xuống ghế, hắn ta phát hiện trong nhà ngoài nhà, tất cả mọi người đều đang yên lặng chăm chú nhìn hắn ta.

Minh Diệc lập tức tỉnh bơ nắm chặt bàn tay, để lúc nào cũng có thể ứng phó.

Nhưng trong lòng hắn ta rõ ràng, một chuyến đi nhân gian này, cả người của hắn ta đều bị móc rỗng, ngày xưa tất nhiên không coi bọn họ ra gì, nhưng hôm nay sợ rằng phải tốn chút sức...

Ngay khi bầu không khí đang giằng co, Tùy Ly đột nhiên đi vào.

"Đi thôi." Hắn nói.

Giọng nói lạnh lẽo, ngay cả nhìn người xung quanh cũng không nhìn. Chuyện này làm cho Minh Diệc thở phào nhẹ nhõm.

"Đi thôi, đạo quân." Minh Diệc cũng nở nụ cười.

Hắn ta đi tới bên cạnh Tùy Ly, sóng vai rời đi.

Ngay khi bọn họ bước ra cửa, Dương Thập mới phản ứng lại, nhanh chóng xoay người chạy đến chỗ ở của Ô Tinh Tinh.

Cửa đóng chặt, bên trong không có chút tiếng động nào.

Dương Thập nâng tay lên, vừa đẩy cửa vừa nhỏ giọng gọi: "Ô cô nương?"

Bên trong yên tĩnh.

Chờ đến khi Dương Thập gọi lần thứ hai, bên trong cửa mới vang lên tiếng Ô Tinh Tinh: "Ừ... Ừ." Nàng nhẹ nhàng đáp lại, giống như mới vừa tỉnh ngủ, giọng nói có chút chậm chạp: "Ta ở đây,."

Dương Thập thu tay lại.

Nhưng lúc hắn ta sắp xoay người rời đi, lại do dự một chút, vẫn là giơ tay lên gõ cửa: "Ô cô nương, ta có thể đi vào sao?"

Ô Tinh Tinh: "Ừ... không thể."

Dương Thập do dự nói: "Đây là Nhị trưởng lão từng dạy ta, nếu không tận mắt nhìn thấy, thì không được coi là thật. Hơn nữa dù cho tận mắt nhìn thấy cũng có thể là giả? Ta vẫn nên nhìn thấy Ô cô nương thì mới yên tâm được. Hoặc là thuận tiện, Ô cô nương cũng đi cùng ta đến chỗ Tam trưởng lão nói chuyện đi.”

Mà bên kia Ô Tinh Tinh giùng giằng nắm lấy màn giường, chậm chạp ngồi dậy, đáp: Ừ ừ, được rồi. Ngươi chờ ta một chút..."

Nàng biết, sau khi những tiên nhân kia hạ lệnh muốn giết nàng, người của Phục Hi tông rất bảo vệ nàng!

Cẩn thận như vậy, cũng là vì tốt cho nàng!

Dương Thập không đợi quá lâu.

Một tiếng "két" vang lên, cửa từ bên trong mở ra, Ô Tinh Tinh quần áo chỉnh tề, nhưng Dương Thập lại cảm thấy nàng giống như một bông hoa mới bị xoa nhăn vậy.

Nghĩ như vậy quá mức xúc phạm.

Dương Thập vội vàng quăng suy nghĩ này đi ra khỏi đầu.

Ô Tinh Tinh đi theo hắn ta đến phòng khách phía trước, Tam trưởng lão vẫn đang ngồi chờ ở chỗ đó.

Thấy Ô Tinh Tinh xuất hiện không bị gì, Tam trưởng lão cũng nở nụ cười nói: "Xem ra hôm nay Minh Diệc tiên quân không có sức gây chuyện."

Ô Tinh Tinh tùy tiện gật đầu bày tỏ sự đồng ý, sau đó đỡ một bên bàn ngồi xuống.

Tam trưởng lão thân thiết hỏi: "Tùy Ly nói gì với ngươi?"

Ô Tinh Tinh nâng chén trà lên uống một ngụm, ừm, hơi lạnh.

"Không nói một câu nào cả." Ô Tinh Tinh ngẩng đầu lên trả lời.

Tam trưởng lão không khỏi cảm thấy buồn cười, sai người đổi linh trà mới.

Ô Tinh Tinh lẩm bẩm nói: "Dùng kim quang hâm nóng lại là được rồi.’

Nói đến chỗ này, nàng lại nhớ đến không biết hôm nay Vô Tương Tử như thế nào.

Chờ linh trà mới được bưng lên, Tam trưởng lão lại nghiêm túc nói: "Vốn là hiếm thấy gặp mặt một lần, sao ngay cả một câu cũng không nói?... Không lẽ là không tiện nói sao?"

"Ừ, ta cũng không biết. Có lẽ là không thích nói?"

"Sao có thể không thích..."

Tam trưởng lão nói đến chỗ này, chợt dừng lại, đột nhiên từ linh khí loáng thoáng trên người Ô Tinh Tinh, nhìn thấy được cái gì đó.

Bình Luận (0)
Comment