Mọi người đều nhịn không được hít vào một hơi.
Đặc biệt là đệ tử Pháp Âm môn, bọn họ cảm thấy vô cùng may mắn vì đã không đi nhanh như vậy!
Đây mới chính là những lời chân chính mà Qua Dạ Tinh muốn nói.
Hắn ta chỉ muốn cho bọn họ biết được, các tiên nhân kiêu ngạo cao cao tại thượng, có thể lợi dụng cũng có thể vứt bỏ.
Sau khi Qua Dạ Tinh nói xong, bầu không khí trở nên yên lặng.
Mọi người đều đang hoảng hốt nói không nên lời. Còn Qua Dạ Tinh cũng không mở miệng nói tiếp.
Những điều muốn nói, hắn ta đã nói xong cả rồi.
Chuyện của Tùy Ly là điều mà Phục Hi tông và Ô Tinh Tinh quan tâm.
Phi thăng, đó là chuyện tất cả mọi người đều quan tâm.
Khóe môi Qua Dạ Tinh cong lên, lộ ra một nụ cười chua xót.
Biểu cảm như vậy vốn không nên xuất hiện trên gương mặt kiêu ngạo của một kiếm tu.
Qua Dạ Tinh nghĩ, hiện tại có lẽ mọi người đều đã hiểu được cảm giác khi vừa tỉnh lại của hắn ta, hận không thể lập tức giết chết Minh Diệc.
"Có lẽ việc này vẫn nên thông báo với bọn họ một tiếng..."Tế Không khẽ thở dài: "Phật môn tu hành có khác biệt rất lớn với các ngươi. Sự giam cầm này đối với các ngươi thì là một việc vô cùng nghiêm trọng, ngược lại cũng không ảnh hưởng quá lớn đến Kim Thiền tông."
Nhưng cố tình người không hề liên quan như bọn họ lại là người ở lại đến cuối cùng.
Thật mỉm mai.
Khuôn mặt Qua Dạ Tinh vô cùng lạnh lùng: "Nếu bọn họ đã cam tâm tình nguyện làm rùa đen rút đầu cả đời, vậy thì cứ tiếp tục hồ đồ đi."
Dù sao cũng không phải một tông môn, Tế Không cũng không tiện khuyên nhủ, chỉ có thể cúi đầu nói một tiếng "A di đà phật".
"Ta cho rằng với lòng từ bi của Tế Không thượng sư, có lẽ sẽ đi thông báo với bọn họ..." Qua Dạ Tinh nhìn Tế Không nói.
Tế Không lắc đầu thở dài, nhìn Ô Tinh Tinh rồi nói: "Tự cho là việc tốt đối với người khác, ta đã từng làm sai một lần, sẽ không có lần thứ hai. Cho nên việc này đều do đạo hữu Qua Dạ Tinh quyết định, ta sẽ không nhúng tay nửa phần."
Người của Phục Hi tông nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên dịu lại.
Tốt xấu gì lão hòa thượng này cũng biết ăn năn!
Nhưng những người rời đi thì đều có chút lo lắng trong lòng, chờ đến khi màn đêm buông xuống, từng người bọn họ đều gọi đệ tử đến để thăm dò: "Sau khi chúng ta rời đi, những người còn lại thì sao"
Đệ tử đáp: "Gần như đều rời đi hết."
"Phục Hi tông đâu? Kim Thiền tông thì sao?"
"Bọn họ lại không đi. Cũng không nhìn thấy người của Pháp Âm môn đi, bọn họ còn ở lại rất lâu, sau khi đốt đèn một lúc lâu bọn họ vẫn chưa rời đi. Sau đó các nữ tu sĩ của Tố Tâm các còn lén lút đi đến đó, nhưng ở đó có đại trận, không thể đến gần, cũng không thể nghe thấy gì cả." Đệ tử này suy nghĩ một chút, rồi nói: "Có lẽ là đang nói đến những chuyện liên quan đến Tùy Ly đạo quân, mấy người bọn họ cũng chỉ quan tâm đến chuyện này mà thôi."
Ai ngờ môn chủ nhà mình lại trầm ngâm một lúc lâu, hiển nhiên không tin như vậy.
"Ở lại lâu như vậy, còn có thể nói cái gì chứ? Quái lạ, quái lạ."
"Việc này không giống bình thường."
Là người đứng đầu các tông môn, bọn họ đều nhận ra có chỗ không tầm thường, nhưng dù bọn họ có nghĩ đến vỡ đầu, cũng không thể tưởng tượng được nguyên nhân bên trong đáng sợ đến mức nào.
Trằn trọc khó yên đâu chỉ có mình bọn họ?
Sau khi tông chủ Phiêu Miễu tông trở lại đại điện, ngẩng đầu, gương mặt lộ ra vẻ hiền hòa, ông ta nói: "Nói vậy có lẽ các vị cũng hiểu được ta một lòng suy nghĩ vì tông môn đúng không?"
"Đây là đương nhiên, trên dưới Phiêu Miễu tông tu hành đến hôm nay thật sự không dễ dàng, tội gì lại vì chuyện không liên quan, lấy toàn bộ tông môn ra đánh cuộc?" Trưởng lão bên dưới lập tức tiếp lời.
Chuyện Phục Hi tông bị huỷ diệt, chỉ cần nhắc tới đều khiến mọi người vô cùng kích động.
Nhưng nếu muốn bọn họ đi làm, thì trăm triệu lần không được.
Từ trước đến nay Đạo gia có câu "Ôm hùng thủ thư"*, bọn họ không hề làm sai.
*Lấy bất biến ứng vạn biến lặng lẽ đợi kỳ biến
"Chỉ là hôm nay tên Qua Dạ Tinh kia thật sự không có quy củ, nếu cứ buông tha hắn ta như vậy, chỉ sợ sẽ có ảnh hưởng đến danh dự của tông môn chúng ta."Trưởng lão lại nói.
"Ngươi cần gì phải so đo với một tên tiểu bối chứ? Với sự suy tàn hiện tại của Kiếm Tông, bỏ qua cho hắn ta đi."
"Đúng đúng, tông môn lớn nên có khí độ của tông môn lớn."
"Tông chủ, không biết hồn phách của Thanh Ngưng sau khi được triệu hồi, hiện giờ khôi phục thế nào rồi?" Sư tôn Thanh Ngưng đột nhiên mở miệng.
Tông chủ Phiêu Miễu tông liếc mắt nhìn bà ra một cái, nói: "Nhiều ngày nay vô cùng bận rộn, không có thời gian để xem thử. Trước mắt vẫn còn sớm, ngươi và ta cùng đến xem thử đi."
"Được!"
Mọi người phía dưới ánh mắt lóe sáng, nhưng không ai lên tiếng hỏi.
Toàn bộ trên dưới Phiêu Miễu tông, đều có một loại ăn ý trong lòng nhưng không nói ra.
Chờ đến khi tông chủ Phiêu Miễu tông gặp lại tàn hồn của Thanh Ngưng, nàng ta đã không còn dáng vẻ mơ màng hồ đồ, thậm chí là dáng vẻ điên điên khùng khùng như lúc trước nữa.
Hồn phách của nàng ta đã ngưng thành thực thể, cô độc ngồi ở một bên, liếc mắt nhìn một cái, có chút thê lương lạnh lùng.
"Thanh Ngưng."Tông chủ Phiêu Miễu tông thấp giọng gọi một tiếng.
Thanh Ngưng lập tức quay đầu lại: "Ta có thể nói cho các ngươi biết những gì ta đã nhìn thấy ở đá Tam Sinh."
Tông chủ Phiêu Miễu tông và trưởng lão phía sau không khỏi sửng sốt, trăm triệu lần không nghĩ đến, thế nhưng Thanh Ngưng lại chủ động nói như vậy.
Sắc mặt của tông chủ Phiêu Miễu tông trở nên hiền hòa hơn rất nhiều: "Không nói những cái đó, sư tôn ngươi rất lo lắng cho ngươi, chỉ là lúc trước ngươi lại không thể nói chuyện..."