Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 395

Chương 395 -
Chương 395 -

"Thôi, có lẽ vì thần hồn của ngươi không đầy đủ, mới dẫn đến việc tính tình thay đổi. Thanh Ngưng... Cố gắng tịnh dưỡng đi."Tông chủ Phiêu Miễu tông khôi phục lại dáng vẻ hiền hòa.

Trong lòng Trưởng lão vẫn có vài phần yêu thương đệ tử, bà ta quay đầu lại nhìn nàng ta vài lần.

Nhưng Thanh Ngưng cũng không thèm nhìn bà ta.

Trưởng lão không có cách nào, chỉ có thể nhịn đau rời đi, sau khi đi ra ngoài, lại nghe thấy tông chủ Phiêu Miễu tông nghiêm nghị nói: "Đáng tiếc."

Thật sự đáng tiếc.

Thanh Ngưng chính là một nữ tu sĩ có thiên phú cực cao hiếm có của Phiêu Miễu tông. Nàng ta sinh ra mỹ lệ, khí chất xuất chúng, chắc chắn sẽ có tiềm năng rất lớn trong tương lai ở tu chân giới.

Trong mắt Thanh Ngưng, sau khi nàng ta nhìn lén đá Tam Sinh, các sư trưởng vì nuông chiều nàng ta nên không trách cứ. Trên thực tế, làm sao nàng ta lại không biết, bọn họ vì biết tương lai nàng ta có thể phi thăng nên mới có tâm tư khác?

Gương mặt của trưởng lão tràn đầy sầu bi.

Nhưng lại nghe thấy tông chủ Phiêu Miễu tông đi sát bên cạnh nói: "Nếu Thanh Ngưng không nói dối, vậy cơ duyên phi thăng thành tiên của nàng ta, chẳng phải chính là con đường duy nhất để phi thăng sao"

Trong lòng trưởng lão đột nhiên nhảy dựng.

Cơ duyên… duy nhất

"Vậy đại yêu đó..."

"Có lẽ chính là Ô Tinh Tinh."

Lời này vừa ra, ngọn lửa cháy trong lòng hai người lập tức bị dập tắt.

Thất Sát kiếm.

Thất Sát kiếm đáng chết kia...

Tay cầm Thất Sát kiếm, ai dám chĩa mũi nhọn về phía Ô Tinh Tinh chứ?

Tông chủ Phiêu Miễu tông không nói chuyện.

Thật cũng cũng không phải không có cách nào… Cứ ném một ít người đi ra dò đường trước đã.

...

Nhìn thấy cơ thể con người trở nên mục nát thối rữa, là một việc vô cùng kỳ lạ.

"Không sợ sao?"Dương Thập ngồi phía sau Ô Tinh Tinh, nhỏ giọng hỏi.

"Không sợ."Ô Tinh Tinh nhỏ giọng nói, nhìn chằm chằm cơ thể người trong quan tài trong suốt

Nàng vô thức giơ tay đè lên ngực, lúc này mới cảm thấy việc nói chuyện trở nên thông thuận rất nhiều.

Nàng chỉ vào quan tài, nói: "Nhìn chàng ấy vẫn rất đẹp, có gì mà sợ chứ?"

Dương Thập nghe vậy, khuôn mặt nhẹ nhàng run rẩy, nhưng lại không thể kiềm chế, đáy mắt trở nên đỏ bừng.

Nhưng Ô Tinh Tinh lại có chút hoang mang.

Vì sao lại muốn khóc?

Nàng cũng không hề khóc.

Cơ thể rất nhanh trở nên thối rữa.

Tựa như một bông hoa khô héo

Túi da xinh đẹp nhanh chóng mục nát, chỉ để lại viên đá được đúc thành trái tim.

Tam trưởng lão cầm nó ra, giao cho Ô Tinh Tinh.

Hốc mắt đệ tử Phục Hi tông phiếm hồng.

Có người muốn nói lại thôi.

"Tiếp theo Ô cô nương định như thế nào? Tiếp tục ở lại Phục Hi tông cùng ta tu hành sao?"Tam trưởng lão hỏi.

Một nữ nhân nhân gian luôn khó có thể sống sót sau khi trượng phu qua đời, đa phần đều sẽ tái giá.

Không thể bởi vì Tùy Ly truyền lại tu vi cho Ô Tinh Tinh, thì lập tức cột Ô Tinh Tinh vào Phục Hi tông được. Hiện giờ thật sự ở Phục Hy tông cũng không còn gì để lưu luyến nữa.

Ô Tinh Tinh cũng mơ hồ chớp mắt một cái.

Nàng không ngờ rằng Tùy Ly lại rời đi sớm như vậy...

"Trở về núi hoang?"

"Núi hoang?"Tam trưởng lão nghĩ thầm đó là nơi nào.

Vừa nghe đã thấy không được tốt lắm.

Ô Tinh Tinh gật gật đầu: "Ừm, đó là nơi ta ở trước khi gặp Tùy Ly, ở Bắc Trạch Châu."

Trong lòng Tam trưởng lão hiện lên một chút mất mát, nhưng vẫn gật gật đầu nói: "Trở về Bắc Trạch Châu cũng tốt. Ở đó bây giờ có lẽ linh khí rất nồng đậm... Rất có lợi cho việc tu hành."

Ô Tinh Tinh thầm nghĩ đúng vậy!

Nàng vội ngước mắt lên nhìn Tam trưởng lão: "Vậy các ngươi cũng có thể đi cùng ta! Ở chỗ này không thể phi thăng, nhưng Bắc Trạch Châu thì có thể đấy."

Tam trưởng lão lắc đầu nói: "Căn cơ vạn năm, sao có thể dời đi trong một ngày? Trước mắt phải thu dọn cục diện rối rắm hiện tại của Phục Hi tông. Hơn nữa tà tu tuy rằng đã chết, nhưng nhân gian vẫn hỗn loạn chưa được bình yên."

Ô Tinh Tinh chân thành khích lệ họ: "Các ngươi rất lợi hại, ừm, giống như là..."

Tâm trạng của Tam trưởng lão cũng tốt hơn, cười nói: "Như là cái gì?"

"Có một lần ta và Tùy Ly trở về tông môn, trên đường đi đã gặp được một đạo quán rách nát. Trong đạo quán chỉ có một lão tu sĩ sắp chết..."

"Vô Cực Môn?"

"Hả? Ngài còn nhớ sao?"

"Tất nhiên còn nhớ! Ngươi tình cờ gặp gỡ môn chủ của Vô Cực Môn, sao có thể quên được?"Tam trưởng lão lộ ra vẻ mặt cảm khái, hiển nhiên đang nhớ lại chuyện lúc trước của tông môn, khi mọi người vẫn còn sống.

Ông ta nói: "Vô Cực Môn là một nơi Niết Bàn hiếm có trên thế gian này. Chính là do những tu sĩ có tâm tính thuần túy nhất thành lập."

Ô Tinh Tinh thầm nghĩ, đó là do các ngươi không đi đến Tuyết Quốc nhìn thấy Vô Cực Môn khi đó.

Nguyên Chử chính là một người xấu xa.

Một lòng chỉ muốn dựa vào Vô Cực Môn để thao túng thiên hạ.

Ô Tinh Tinh nghĩ đến đây, cũng không khỏi có chút buồn bã.

Nàng đã quen biết được rất nhiều người.

Từ A Tiếu đến Qúy Viên, Tùy Ly, Vô Tương Tử, đại sư tỷ, Tân Ngao, Nguyên Chử... Đến cuối cùng dường như chỉ còn một mình nàng.

Ô Tinh Tinh vô thức hít cái mũi.

Chua xót đến mức khó chịu.

...

Mọi người nhanh chóng quyết định từng người đều quay trở lại tông môn của mình.

Sau trận chiến này, mỗi tông môn đều tổn thương không ít, đúng là nên trở về nghỉ ngơi lấy lại sức.

Ô Tinh Tinh ở lại Phiêu Miễu tông thêm một đêm cuối cùng.

Ngày thứ hai nàng liền chuẩn bị trở về Bắc Trạch Châu.

Nàng nằm trên giường trằn trọc, có chút không ngủ được.

Bỗng dưng nhớ tới ngày ấy, lần cuối cùng Tùy Ly đến gặp mặt nàng, hắn ôm Ô Tinh Tinh trên giường. Ô Tinh Tinh liếm môi dưới, nghĩ tới nghĩ lui, liền lấy "Trái tim"từ trong túi trữ vật ra, sau đó ôm vào trong lòng ngực

Ừm.

Bình Luận (0)
Comment