Như vậy tốt hơn rồi.
Ánh trăng tràn vào cửa sổ, có chút lạnh lùng.
Nàng ngủ một lúc lại cảm thấy lạnh như băng, sau đó liền nhịn không được biến thành nguyên hình. Nàng không hề quan tâm đến những tu sĩ đại năng đang có mặt ở xung quanh.
Nàng lật người hai cái.
Nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo vô biên, cái lạnh như đang xâm nhập vào xương cốt nàng.
Nàng càng ôm chặt trái tim kia hơn. Nhưng nó lại cứng rắn, lạnh như băng.
Tuy rằng Tùy Ly cũng lạnh như băng, nhưng hắn lại có da thịt ấm áp.
Mặt Ô Tinh Tinh nhăn lại, đạp trái tim làm bằng đá trong ngực ra ngoài. Viên đá chạm vào bàn chân rồi lăn ra ngoài.
Nàng đột nhiên tức giận vô cớ
Tức giận đến mức lông ở đuôi cũng xù lên.
Trong nhà yên tĩnh trong chốc lát, Ô Tinh Tinh chậm chạp mở chăn ra, nhảy xuống từ trên giường, uyển chuyển nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Nàng nhẹ nhàng đi đến trước mặt trái tim, giơ móng vuốt ra muốn cầm lấy nó.
Nhưng móng vuốt thú lúc này lại có vẻ không mấy nhạy cảm, dù làm thế nào cũng không cầm được.
Ô Tinh Tinh lăn lăn đè nó lại, sau đó tức giận chụp hai cái, nhỏ giọng nói: "Đều tại ngươi làm cộm đến ta."
"Cộm đau ta."Nàng rơi nước mắt.
—
Phòng trong núi nhiều sương giá lạnh lẽo, Ô Tinh Tinh bị lạnh đến tỉnh dậy.
Nàng ngồi dậy, không biết đã khôi phục hình người từ lúc nào.
Gương đồng cách đó không xa phản chiếu dung mạo của nàng trong ánh sáng mờ mờ buổi sáng sớm, —— trái tim cứng rắn bằng đá đó đã để lại trên mặt nàng một vết đỏ.
Ô Tinh Tinh không quan tâm xoa xoa mấy cái, đứng dậy, nhưng chỉ trong nháy mắt tứ chi nàng đã khôi phục sự ấm áp.
Nàng ngơ ngẩn nghĩ thầm, là bởi vì Tùy Ly đã cho nàng tu vi sao?
Hay là nhờ vào kim quang của Vô Tương Tử.
Ô Tinh Tinh không hề cảm nhận được chút mệt mỏi nào.
Nhưng tinh thần càng sáng lạn thoải mái, càng khiến nàng có cảm giác không được vui
Giống nàng muốn đau lòng một chút, suy sụp tinh thần một chút, đều biến thành những việc khó hoàn thành.
Vì thế trong lòng ngực như có một sự đè nén khó nói thành lời.
Nếu không thì hiện tại lập tức thu dọn đồ đạc trở về núi hoang?
Ô Tinh Tinh im lặng cất giữ trái tim kia, cứ như vậy ra cửa.
Nàng dẫm lên mặt đất đầy lá khô, đi từng bước một ra khỏi sân, ra khỏi Hưng Thủy Phong.
Tam trưởng lão đứng trên đỉnh núi, khoác trên người ánh nắng buổi sáng và sương sớm chưa tan, thấp thoáng trong rừng cây, nhìn Ô Tinh Tinh đang đi xa dần.
Dương Cửu đứng bên cạnh ông ta, nói: "Nếu muốn thì nói với Ô cô nương một tiếng đi, nàng chắc chắn sẽ ở lại."
Tam trưởng lão lắc đầu: "Cần gì phải như thế? Nơi này đã trở thành một nơi đầy buồn đau rồi."
Dưới làn sương sớm, Ô Tinh Tinh vẫn chưa đi quá xa.
"Ô cô nương muốn rời khỏi Phiêu Miễu tông sao?"Có người kinh ngạc lên tiếng, ngay sau đó đi ra từ trong bóng cây.
Người nọ đứng ở dưới bậc thềm, Ô Tinh Tinh đứng ở trên cao.
Nàng rũ mắt nhìn hắn ta.
Đó là một thanh niên trẻ đầu đội khăn vuông. Cách ăn mặc này khiến nàng nhớ đến lần đầu gặp gỡ Nguyên Chử. Thế nhưng phần y phục phía dưới của Nguyên Chử đẹp hơn hắn ta rất nhiều, bên trên còn tràn đầy hoa văn.
Cái chớp mắt thất thần này của Ô Tinh Tinh khiến người thanh niên nghi hoặc.
Thanh niên không khỏi hỏi thêm một câu: "Ô cô nương muốn đi sao?"
Hắn ta thầm nghĩ, quả nhiên Tùy Ly vừa rời đi, đạo hữu của hắn đã mất hồn mất vía. Nhìn dáng vẻ của nàng thật sự rất mềm mại đáng yêu và ngây thơ.
Ô Tinh Tinh lấy lại tinh thần, lại nhìn thanh niên rồi nói: "Ừ. Ngươi là, đệ tử của Ngũ Phong sơn sao."
Ngũ Phong sơn là một địa danh, nghe nói trên núi có năm cây Phong, từ khi sinh trưởng đã tự hình thành một Tụ Linh Trận. Các tu sĩ ở đó khai tông lập phái, liền lấy tên tông là Ngũ Phong sơn.
Tu sĩ của Ngũ Phong sơn hơi mỉm cười, nói: "Thì ra Ô cô nương vẫn còn nhớ ta. Hiếm khi có duyên như vậy, ta tiễn cô nương ra khỏi tông nhé."
"Không cần."Ô Tinh Tinh lắc đầu, trước mắt nàng không muốn đồng hành cùng bất kì kẻ nào.
Hơn nữa, cái gì là duyên phận chứ? Người này thật sự kỳ quái!
"Chẳng lẽ Ô cô nương sợ bị Phục Hi tông phát hiện sao?"
"Ngươi thật là kỳ quái, còn tự quyết định."
"Cô nương hiểu lầm ta. Trước mắt đại chiến vừa mới bình ổn, vẫn chưa biết những tà tu đó đã chết hết hay chưa, lỡ như gặp phải trên đường, khiến cô nương bị thương, việc này thật sự không tốt!"Người này vội vàng tiến lên một bước giải thích.
Ô Tinh Tinh hiểu ra: "Ngươi muốn bảo vệ ta?"
"Đúng vậy."
"Nhưng ta và ngươi không có quan hệ gì, ngươi bảo vệ ta làm gì?"
"Tất nhiên là... Tất nhiên là..."Người nọ đột nhiên nói lắp, do dự cúi đầu, dường như không dám nhìn thẳng vào Ô Tinh Tinh.
Thật sự vô cùng kỳ quái.
Ô Tinh Tinh không muốn nói lời vô nghĩa với hắn ta, liền lướt qua người hắn ta đi xuống dưới.
Sắc mặt người nọ lập tức thay đổi, lúc này mới phát hiện ra nói lời hàm súc với Ô Tinh Tinh rất vô dụng.
"Ô cô nương mỹ lệ xinh đẹp như vậy, có ai nhìn thấy mà không muốn bảo vệ chứ?"Hắn ta vội vàng nói.
Nói trắng ra như vậy, chính bản thân hắn ta cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Ô Tinh Tinh dừng bước chân.
Người nọ thầm nghĩ thì ra nói trắng ra như vậy mới có hiệu quả.
Hắn ta không dám quanh co lòng vòng nữa, vội vàng nói tiếp: "Ta biết Ô cô nương có Thất Sát kiếm, vốn không đến lượt ta bảo vệ. Nhưng ngày ấy Ô cô nương ra tay, chém chết đệ tử Phiêu Miễu tông bị thần tiên nhập vào người, có lẽ cũng đã bị rút cạn sức lực đúng không? Một thần binh như Thất Sát kiếm, muốn dùng thêm lần nữa, chỉ sợ phải tĩnh dưỡng một thời gian."
Hắn ta vừa nói vừa cẩn thận quan sát biểu cảm thay đổi của Ô Tinh Tinh, sự kỳ vọng và tìm tòi trong đáy mắt dường như muốn tràn ra ngoài.